Liễu Thi gật đầu, xách tay nải chạy vội về phía cổng chợ. Canh tư chợ đã vãn dần, chẳng còn mấy bóng người, Liễu Thi chạy một mạch ra bìa rừng khi nãy. Sương mù đã tan dần, Liễu Thi đánh liều không rải tiền vàng nữa mà chạy thẳng.
Cô đi được tầm nửa cánh rừng thì tiếng ngựa, tiếng la hét từ xa truyền đến:
– Người dương kia, còn không mau đứng lại chịu tội.
Liễu Thi cắm đầu chạy thục mạng, không dám quay đầu lại nhìn. Tiếng vó ngựa càng lúc càng dồn dập. Sức chân của Liễu Thi không lại với sức ngựa, hơn nữa cô mới bị thương chưa lành, càng không chạy nhanh được. Đám người kia như cưỡi mây vượt gió, chỉ một thoáng đã đuổi ngay sát Liễu Thi.
Chợt gần đến bờ sông thì Liễu Thi không may vấp phải hòn đá nhỏ, té ngay ra đất.
Đám người trên ngựa mặc áo giáp sắt, đầu đội mũ trụ, ai nấy sắc mặt đều hung dữ, bốn người giăng tấm lướt sắt, chuẩn bị vây chặt Liễu Thi.
Đúng lúc này, tiếng chèo thuyền cùng giọng nói của ông lão lái đò vang lên:
– Khoan khoan, xin các vị quan sai chớ vội bắt lầm người.
Người cầm đầu thấy là ông lão hay lái đò ở đây thì giơ tay ra lệnh cho đàn em dừng lại, không vui nói:
– Ông là người dương, nơi đây là địa phận của người âm chúng ta, chớ có xen vào chuyện kẻo chịu tội lây.
Ông lão cọc thuyền vào bờ, chắp hai tay cầu xin:
– Các vị quan sai xem xét cho, đây là cháu gái tôi, nó mới từ kinh thành Thăng Long về chơi vài hôm, tôi sai nó ra chợ mua ít đồ, mong chư vị giơ cao đánh khẽ.
Nam Cung Tư Uyển
Ông lão cũng đã chèo thuyền ở đây ngót ba mươi năm trời, coi như có chút quan hệ với người cầm đầu kia, gã cau mày một lúc liền ra lệnh cất lưới lại:
– Thôi được rồi, lần này tôi bỏ qua, lần sau nhớ chấp hành luật lệ.
Đợi đến khi đám quan binh đi xa, ông lão mới đỡ Liễu Thi dậy, hỏi:
– Cô không sao chứ?
Liễu Thi lắc đầu, khẽ đáp:
– Dạ, cháu không sao ạ.
Ông lão giải thích:
– Đó là lưới tỏa hồn, dùng để bắt, giam giữ các linh hồn phạm tội, ngay cả ác linh hay quỷ mà bị vây trong đó, không cẩn thận là bị đánh cho hồn phi phách tán. Thôi cô lên thuyền đi không trễ giờ của lão.
Liễu Thi ngồi lên thuyền mới dám thở mạnh, nguy hiểm quá.. Suýt chút nữa cô bị họ bắt lại rồi.
– Người nhà không dặn cô phải về trước canh ba sao?
Liễu Thi gắng gượng nói:
– Dạ có ạ, là lỗi do cháu quên.
Ông lão lại tiếp tục rải thịt vụn cho đám cá quỷ đang loi nhoi trên mặt nước. Lần này Liễu Thi ngửi thấy mùi m.á. u tươi nồng nặc, một suy đoán táo bạo hiện lên, Liễu Thi lắp bắp hỏi:
– Đây, đây là thịt…
Ông lão vừa rắc thịt cho lũ cá, vừa bình tĩnh đáp:
– Phải, đây là m.á. u thịt của tôi. Cô sợ à?
Liễu Thi đã hiểu tại sao ông lão lại gầy guộc đến vậy, cả người chỉ như tấm da bọc xương, cô lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!