Liễu Thi có thể phân biệt được người sống với người c.h.ế. t là nhờ vệt sáng sau lưng họ. Những ai có ánh sáng màu xám tối sau lưng, người hơi mờ mờ ảo ảo, như mặt nước rung động khi ném hòn đá nhỏ xuống thì là vong.
Còn người dương thì không có màu sắc gì, trên tay cầm thêm ngọn đèn dầu, nghe nói là để dẫn đường chỉ lối họ về với dương gian, không bị người âm kéo theo.
Chợ m Dương bán khá nhiều đồ, nói đúng ra là không thiếu thứ gì. Liễu Thi đi dạo một lượt mới hiểu được quy tắc ở đây. Người bán có thể là cả người dương và người âm.
Trường hợp đầu tiên nếu là người dương bán thì sẽ bán đồ bình thường, người dương mua thì trả bằng bạc hoặc tiền xu, còn nếu người âm mua đồ thì sẽ đốt trực tiếp luôn cho họ. Dễ thấy nhất là bên cạnh họ luôn có một cái vạc bằng đồng lớn.
Người âm mua gì thì người bán sẽ viết tên họ rồi đốt vào vạc, người âm sẽ nhận được. Còn trả bằng gì thì họ sẽ tự thỏa thuận.
Còn nếu người bán là người âm thì người mua sẽ phải trả bằng công đức của mình, có thể hiểu là mỗi người khi làm việc tốt đều tích được công đức nhất định.
Còn người bán sẽ trả lại cho họ thứ gì đó quý hiếm, một giấc mơ điềm báo hay dự báo gì đó hoặc phù hộ họ trong công việc làm ăn, buôn bán, thi cử…
Món đồ đầu tiên Liễu Thi mua chính là giấy vàng, bà cả bảo cô mua chín bó. Người bán là một người phụ nữ trung tuổi, bà ấy là người sống, giơ ngón trỏ ra hiệu cho cô, cô hiểu ý lấy một nén bạc cho bà ý.
Món đồ thứ hai Liễu Thi tìm thấy là vải đỏ, người bán là một cô gái trẻ còn sống, Liễu Thi đưa bạc thì cô ta lắc đầu không nhận, đưa tiền vàng thì càng không. Liễu Thi hỏi:
– Em có thể dùng gì trao đổi với chị được ạ.
Lúc này cô gái mới ngẩng đầu lên, Liễu Thi giật mình, suýt chút nữa là ngã về phía sau. Nửa khuôn mặt của cô gái chằng chịt vết bỏng, còn có vết d.a. o đâm, nhìn qua thật đáng sợ.
– Một đoạn tóc của cô là được.
Dứt lời cô ta đưa cho Liễu Thi một cây kéo, ý bảo cô tự cắt. Liễu Thi không còn sự lựa chọn nào khác, đặt tay nải xuống đất rồi tháo búi tóc ra, cầm lấy kéo cắt phăng một đoạn.
– Như này đã đủ chưa.
Cô gái gật đầu, theo thỏa thuận đưa Liễu Thi bảy xấp vải đỏ, mỗi mảnh đều hình vuông, chỉ bằng bàn tay, còn không quên dặn dò thêm:
– Vải này không được nhúng nước kẻo hỏng biết chưa.
Cắt đi mái tóc của mình Liễu Thi có cảm giác là lạ, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ, cô vội đi hàng khác. Món đồ thứ ba, thứ tư Liễu Thi mua được chính là ngựa gỗ và kim bằng bạc, người bán vẫn là người sống, một bà cụ.
Bà ta nghe thấy Liễu Thi mua kim bạc và ngựa gỗ liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, còn hỏi lại:
– Cô mua kim bạc và ngựa gỗ thật à?
Liễu Thi liền hỏi lại:
– Dạ vâng, cháu mua dùm người khác ạ.
Bà cụ thấy khuôn mặt Liễu Thi lương thiện, liền nói thêm:
– Cô gái à, bà khuyên cô một câu, còn trẻ thì ráng tích đức, đừng có làm việc xấu hay tiếp tay cho kẻ xấu, sau này báo ứng hối cũng không kịp.
Liễu Thi nghe lại càng không hiểu, gắng hỏi lại:
– Cho cháu hỏi chúng dùng làm gì vậy ạ?
Bà cụ xua tay:
– Giúp cô là tôi phá hỏng chuyện của người khác, họ sẽ không tha cho tôi. Cô cầm kim bạc và ngựa gỗ rồi đi đi, không cần đưa gì cho tôi đâu.
Trông thấy bà lão cương quyết như thế, Liễu Thi biết mình có cố hỏi thêm cũng không có ích gì, cảm ơn bà lão rồi đi tìm món đồ cuối cùng, một con thiềm thừ. Không biết có phải bà cả làm khó cô hay không, mà dạo ba vòng chợ vẫn không tìm được thứ cô cần.
Không lẽ món đồ này người dương không bán mà cô phải mua ở chỗ người âm? Liễu Thi đánh liều dừng trước một sạp hàng của một chàng trai trẻ đã chết, hỏi:
– Anh, chỗ anh có bán thiềm thừ không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!