Chương 55: (Vô Đề)

Bấy giờ đám võ sĩ người đầy thương tích chạy tới hối hả cấp báo:

– Thưa chủ công, nguy rồi, các lộ quân tới đây bị quan tam phẩm là Tổng Binh Sứ phục kích g.i.ế. c sạch rồi!

Bà cả nghe được tin thì càng điên dại.

Bà cả hộc ra phún máu, cả người dại đi. Không ngờ một đời oai hùng lại có kết cục thê thảm tới vậy, mà ở bên ngoài, các lộ phản quân rơi vào phục binh. Tổng Binh sứ ra lệnh cho cung tiễn b.ắ. n xuống ào ạt hơn mưa, người c.h.ế. t như ngả rạ.

Cùng lúc đó ngài cho Tượng Binh mười thớt voi ùa vào dẫm đạp lên làm cho đội hình lộ quân rối loạn. Tổng Binh sứ cho quân đổ từ nhiều hướng ra đánh, lộ quân c.h.ế. t như ngả ra càng lúc càng nhiều. Các tướng lĩnh lộ phản quân bị c.h.é. m c.h.ế. t ngay tại trận.

Tổng Binh Sứ hạ lệnh :

– Ai muốn sống thì quy hàng. Kẻ chống c.h.é. m đầu thị chúng!

Kết cục của cuộc phản loạn này đã định rõ ràng. Cả một vùng chiến trường xác người chất cao hơn núi, m.á. u chảy thành dòng, vũ khí rải la liệt khắp nơi. Từng đám hàng bị trói ném ra giữa đường lớn.

Tổng Binh sứ nhìn về phía đình lớn kia, và hạ lệnh cho quân của mình mau mau tới đó dẹp yên lòng dân, không cho họ rối loạn mà có kẻ thừa nước đục thả câu.

– Cậu cậu ơi, cậu đừng dọa em.

Lúc này Liễu Thi từ đám người chạy về phía cậu cả, cậu lướt quá nhanh khiến cô không theo kịp, khoảnh khắc trông thấy cậu đỡ đòn thay bà cả, cả người rơi xuống như con diều không có trọng lực, trái tim của Liễu Thi cũng ngừng đập theo.

Cô vội chạy lại, bất chấp tất cả giành lấy cậu từ tay bà cả, ôm cậu vào lòng. Mà Liễu Thi mở miệng khiến bà cả vô cùng bất ngờ!

Đó là cổ trùng độc cơ mà, ngay cả thằng cả cũng không cách nào giải được, trừ phi là…

Nghĩ tới đây bà cả cầm lấy thanh đao, đưa lên cứa lấy cổ mình, không dám đối mặt với ông Hồ, bi phẫn hét lên:

– Cả đời này của tôi!

Sai lầm, sai lầm rồi!

Ngay sau đó ông Hồ cũng bước ra, ông giơ tay lên trời hô lớn:

– Quả là tạo nghiệt mà, không biết kiếp trước nhà họ Hồ ta gây nên tội nghiệt gì thế này. Ôi con tôi!

Mà người dân quanh đó trông thấy ông Hồ vẫn còn sống thì kinh ngạc chỉ trỏ:

– Chuyện gì thế này, chẳng phải ông Hồ c.h.ế. t từ mười mấy năm trước rồi cơ mà.

– Hay thấy bà vợ làm chuyện thất đức quá, c.h.ế. t không nhắm mắt nên đội mồ sống dậy!

– Ôi cái nhà họ Hồ này, phải trảm cả lũ mới hả dạ!

– Đáng c.h.ế. t hết, ôi chồng tôi, con tôi, sao sống lại được đây, huhu…

Cậu cả được nằm trong vòng tay của Liễu Thi, cười nói:

– Ơn sinh dưỡng của mẹ, tôi đã trả xong rồi. Giờ chỉ còn lại một trái tim chân thành yêu em mà thôi.

Liễu Thi thương cậu quá trời, cảm thấy thi quỷ của cậu càng lúc càng nhẹ, cứ như tan biến đến nơi, cô vội khóc nấc lên:

– Đừng mà cậu ơi, xin cậu, em xin cậu đừng bỏ lại em một mình, nha cậu.

– Cậu hứa với em đi, đừng bỏ em nha cậu, thế gian này vô vị lắm, chỉ có cậu thương em thật lòng thôi!

Cậu cả đưa tay lên lau nước mắt cho Liễu Thi, nói:

– Sẽ mất lâu một chút để tôi có thể ngưng tụ lại quỷ hồn của mình, Liễu Thi, nếu trễ quá thì đừng chờ tôi nhé, tìm một người khác thương em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!