Nói xong bà cả giơ tay lên nói tiếp:
– Hôm nay bắt được tên gian tế này, tôi quyết định xử trảm hắn. Tôi nhất định sẽ đi tới kinh thành vấn tội triều đình về chuyện này, nhất quyết không thể để triều đình thối nát, hủ mục đè đầu cưỡi cổ được. Người đâu, mang tên này ra c.h.é. m tế cờ soái.
Bà cả mang ra một cây cờ soái rõ to, bên trên ghi rõ chữ Hồ. Võ sĩ vác tên c.h.ế. t kia ra trước mọi người, hắn bị nhét mảnh vải vào trong miệng chỉ kịp ú ớ cho tới khi lưỡi đao sắc lém c.h.é. m thẳng xuống. Máu b.ắ. n lên hết cả cột cờ.
Bà cả dõng dạc nói to:
– Tôi tế m.á. u bằng cờ. Quyết tâm đi tới kinh thành để đòi lại công đạo. Mọi người ai đi cùng tôi. Ai cũng sống một kiếp, chúng ta đã khổ thì không thể để con cháu giống chúng ta. Ai đi hãy giơ tay!
– Tôi, tôi, tôi nữa.
Đòi lại công đạo!
– Theo bà lớn! Theo bà lớn!
– Bà lớn là bồ tát sống cứu chúng ta, mau theo!
Người dân bị kích động, họ đã chịu đủ cái khổ cực, hà h.i.ế. p bấy lâu nay. Khi bà cả phất cao ngọn cờ thì được đông đảo người dân hưởng ứng, ai nấy đều hừng hực khí thế.
Bà cả đứng ở trên cao nhìn xuống, bà ta thấy thời cơ đã tới thì liền bảo người huýt sáo báo hiệu cho xà tinh đóng giả Ngọc hoàng đi tới, mang ngọc tỷ và chiếu phong cho mình. Nhưng tiếng huýt đã vang lên mà chẳng có bóng dáng của nó xuất hiện.
Bà cả trong lòng thầm mắng:
– Con xà tinh khốn kiếp, mày chơi bài lật lọng hả?
Bà ta đã chuẩn bị sẵn kế sách chuẩn bị. Bà cả lén mở túi càn khôn, từng đám âm binh thoát ra ngoài bay lên trời cao. Khi người dân đứng ở dưới đất thì tiếng sấm chớp nổ đì đùng làm mọi người sợ hãi, bầu trời với từng đám mây đen ngòm.
Có người chỉ lên và nói :
– Trời ơi, trên trời có người!
– Có người thật kìa!
– Là người hay thần không biết nữa.
– Đâu, đâu?
Theo chỉ tay của họ, từng bóng người mặc uy giáp đang cưỡi trên mây. Mà chẳng phải ai xa lạ chính là đám âm binh kia hóa ra mà thành.
Bà cả vội vàng quỳ xuống, người dân cũng nhao nhao làm theo. Đám âm binh theo lệnh của bà cả mà nói:
– Thuận thiên mệnh. Chúng ta là thiên binh thiên tướng hạ phàm. Từng việc làm của Thị Nữ đã thấu lòng thiên cung. Xét theo đức hạnh, công đức gieo được, theo ý chỉ của ngọc hoàng thượng đế xuống đây phong cho Thị Nữ thần vị Thiên Vương Bắc Bình Khai Hoàng.
Mang thần vị này, Thị Nữ là người được Ngọc Hoàng tin tưởng giao cho việc chất vấn, chỉnh sửa, uốn nắn triều cương. Thiên tử cũng phải nghe lời, gặp tham quan, ác bá thì trừng thị. Để cho dân chúng đời đời ấm no. Thị Nữ nhận sắc phong.
Đám âm binh đó vẫn mang ra một chiếc ngọc ấn cùng với một thiên chỉ bằng lụa vàng. Bà cả luôn tính trước mọi việc, dù không có xà tinh giúp sức thì việc lớn của bà ta vẫn thành. Trong lòng bà cả thầm nghĩ, đợi sau thành đại nghiệp, sẽ quay lại xử xà tinh.
Người dân nghe tin bà cả được phong thần vị, còn là thần vị có quyền cao nữa chứ. Điều này càng làm cho người dân tin tưởng bà cả.
Bà ấy cầm ngọc ấn đưa lên và nói:
– Mọi người đã thấy Ngọc Hoàng thượng đế cũng đã giao cho tôi nhiệm vụ lớn lao. Tôi không thể không nhận. Chúng ta xuất phát. Nổi trống lên!
Võ sĩ đứng sau hai chiếc trống lớn đánh từng hồi dồn dập. Người dân đang chuẩn bị đi theo bà cả thì một âm thanh vang trời kêu lên:
Nam Cung Tư Uyển
– Ngừng lại cho bổn thần!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!