Chương 53: (Vô Đề)

Lúc này ông Hồ mới để ý nữa khuôn mặt đã bị hủy dung của Liễu Thi, như cảm nhận được cổ vương trong người cô, vội hỏi:

– Cô bị bà ta hại cổ trùng độc?

Liễu Thi lập tức gật đầu, kéo tay ông Hồ, ý muốn ông ấy mau rời đây khỏi cô. Ông Hồ vội lắc đầu:

– Tôi mà rời khỏi đây, mật đạo này sẽ tự sập, đến lúc đó cả hai sẽ cùng chết, giờ tôi giải cổ cho cô, xong cô lập tức rời khỏi đây.

Liễu Thi lắc đầu không chịu, ánh mắt cô kiên cường tới sáng ngời, làm ra bộ dáng lúc thiền, ông Hồ nhíu mày hỏi:

– Ý cô là thằng cả cũng tới cứu tôi?

Lúc này ông Hồ mới nhớ ra là mình lỡ lời, Liễu Thi thấy vậy thì vội chắp tay lạy ông, viết loạn chữ trên không trung, ông Hồ tức giận:

– Làm như này là nguy hiểm!

Giờ tôi người không ra người, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, ra ngoài kia chỉ làm nhục dòng họ mà thôi!

Thời gian gấp gáp, Liễu Thi không thể viết từng chữ để giải thích cho ông Hồ hiểu hết mọi chuyện, cô chỉ đành viết:

– Bà cả muốn hại c.h.ế. t cậu!

Bấy giờ ông Hồ mới giật mình:

– Cô nói thật chứ?

Liễu Thi gật đầu như gà mổ thóc, kéo ông Hồ ra ngoài. Ông Hồ vừa chân ra khỏi khu bùn nhầy thì trong mật đạo rung lắc dữ dội, Liễu Thi biết nó đang tự kích hoạt cơ chế tự hủy, cô chỉ có thể kéo ông Hồ, chạy thật nhanh ra phía bên ngoài.

Những bức tường sau lưng hai người sụp đổ dần, khoảng cách tới cánh cửa mật đạo ngày một gần mà tốc độ tự hủy của mật đạo cũng càng nhanh theo.

Vài giây cuối cùng khi Liễu Thi và ông Hồ kịp nhảy ra ngoài, cậu cả cũng mau chóng buông cánh cửa mật đạo ra.

– Uỳnh….

Tiếng nổ vang lên dữ dội, cả người Liễu Thi đã ướt sũng, cô thở phào nhẹ nhõm, may thay mình và ông Hồ có thể chạy kịp, nếu không hai người đã bị đè thành đống thịt vụn mất rồi.

Cậu cả vội tiến đến đỡ ông Hồ và Liễu Thi dậy.

Hai cha con bao năm xa cách nhìn nhau mà tay bắt mặt mừng, có quá nhiều thứ để nói, nên nhất thời không ai mở lời nói được câu chi.

Cậu cả nhớ ra cổ trùng độc trên người Liễu Thi, để càng lâu sẽ càng nguy hiểm, cậu vội nói:

– Cô ấy tên là Liễu Thi, là vợ của con. Thời gian gấp rút, xin cha có thể giải cổ trùng độc trên người cô ấy.

Ông Hồ gật đầu cười nói:

– Cha đã sớm ưng đứa con dâu này rồi. Không cần con phải xin.

Dứt lời ông Hồ lấy ra con d.a. o nhỏ, cạo lớp nấm mốc trên lớp da sần sùi của mình rồi thoa lên cổ của Liễu Thi, ông nói:

– Cô ráng chịu đau chút.

Liễu Thi cười, có thể sống tiếp, ở bên cậu cả cô đã hạnh phúc lắm rồi, chút đau đớn này có là gì.

Sau đó ông Hồ lấy rễ từ trong người mình ra, đốt lấy khói quơ quơ trước mặt Liễu Thi, rồi bảo:

– Cô hút mạnh vào, càng nhiều càng tốt.

Nghe lời ông Hồ, Liễu Thi hít một hơi thật sâu, khói có mùi hắc khiến Liễu Thi ho sặc sụa. Ông Hồ đưa tay che lấy mũi Liễu Thi, cổ trùng từ người Liễu Thi chui lên mũi cô, bò sang tay ông Hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!