Liễu Thi rời lòng cậu, quỳ dưới đất bái lạy quan tam phẩm, dù cô không nói lên được tiếng, nhưng mặt cô nghiêm túc, động tác nghiêm chỉnh, không có chút nào qua loa lấy lệ.
– Ư ư ư ư..
Quan tam phẩm tiến đến đỡ Liễu Thi đứng dậy, nói:
– Cô còn đang bị thương, ta không cầu kỳ lễ nghĩa đâu, có lòng là được rồi!
Liễu Thi gật đầu cảm kích ông ấy. Quan tam phẩm quay sang nhìn cậu cả nói tiếp:
– Chắc ngươi cũng cần thời gian để trị thương cho vợ, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai sẽ về nhà họ Hồ, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của con mụ đàn bà kia, để dân chúng biết mặt thật của ả.
Dứt lời quan tam phẩm lớn giọng nói ra bên ngoài:
– Đêm nay hạ trại nghỉ ngơi ở đây đi!
Tam quân nghe lệnh, âm thanh vang lên dõng dạc:
– Rõ.
Quan tam phẩm quay vào thì thấy cậu cả lại tiếp tục xem vết thương trên mặt của Liễu Thi, ông ta liền hỏi:
– Có cần ta giúp gì thì cứ nói.
Nếu thật sự nhà họ Hồ có âm mưu làm loạn như thế, ngươi công cao hơn tội, ta còn có thể thỉnh bệ hạ phong tước cho ngươi.
Cậu cả lắc đầu đáp:
– Tôi đã là quỷ, nào cần công tước gì, chỉ mong có thể cứu được cô ấy sống bình an một đời.
Cậu cả tính toán một lát, nói:
– Cô ấy trúng cổ trùng độc hay có tên gọi khác là cổ vương. Loại cổ này chỉ có gia chủ gia truyền của Hồ gia mới biết cách hóa giải được, còn không nó không nghe lời, cha mới kịp truyền lại cho mẹ. Mà cha bị mẹ nhốt ở trong mật đạo, đã rất nhiều năm tôi tìm cách cứu cha mà không được.
Liễu Thi nghe vậy như nhớ ra điều gì đó, vội níu níu tay cậu, cô lắc mạnh đầu:
– Ư ư ư ư..
Ý muốn nói cô biết bà cả giấu ông Hồ ở đâu. Cậu cả thấy Liễu Thi phản ứng mạnh như thế liền hỏi cô:
– Có phải em đã biết được bí mật gì đó của mẹ, thế nên mẹ mới khiến em không nói được có phải không?
Liễu Thi lập tức gật đầu, cô hoa chân múa tay, ý là muốn có giấy mực để viết, lập tức quan tam phẩm liền ra lệnh:
– Người tới, mang giấy mực cho bản quan.
– Rõ.
Chỉ một lát sau có anh lính mang giấy cùng nghiên mực, thêm một cái bút lông vào trong. Cũng may trong động xà tinh có một cái bàn đá khá lớn, đám người Liễu Thi, cậu cả, quan tam phẩm liền ngồi xuống. Cậu cả ngồi một bên mài mực cho Liễu Thi.
Liễu Thi cầm bút lông, chấm một chút mực, nét chữ rồng bay phượng múa dần hiện lên trên trang giấy trắng.
– Mẹ nhốt cha dưới mật đạo ở Tây viện, lần hỏa hoạn đợt trước em bị mẹ lừa nhốt dưới đó, may có cha cứu em ra.
Tuy cô viết ngắn gọn súc tích nhưng người đọc vẫn hiểu ý cô muốn nói. Cậu cả nắm lấy bả vai cô, xúc động hỏi:
– Em đã gặp cha rồi sao
Liễu Thi gật đầu, lại chấm thêm chút mực viết tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!