Lúc bàn tay xà tinh sắp chạm vào chiếc yếm thì ngoài cửa vang lên tiếng hô dậy trời:
– Giết! Giết! Giết xà tinh!
Ở ngoài miếu là quân lính cùng với Tổng binh sứ, cậu cả đứng bao quây toàn bộ. Không có một lối thoát nào cả, xà tinh nhìn ra cửa thấy gươm giáo sắc lạnh, lửa cháy hừng hực sáng cả một vùng thì hơi hoảng.
Hắn ta xô cửa chạy ra thì tiếng của quan lớn phát ra sắc lẹm:
– Yêu tinh kia, bổn quan Tổng Binh Sứ đưa quân tới đây diệt trừ cái mối họa u nhọt nhà ngươi.
Xà Tinh dáo dác nhìn xung quanh, chợt hắn ta nhớ tới Liễu Thi ở bên trong thì muốn chạy vào bắt cô làm con tin. Cậu cả cũng nóng lòng muốn cứu vợ, bất chấp xông vào bên trong. Xà tinh thấy cậu cả đánh về phía mình thì hét lên:
– Tam hành quỷ kia, ta và mi không ân oán.
Hà cớ động tay với ta.
Cậu cả cười gằn, trên trán nổi lên từng đường gân, tức giận nói:
– Còn dám nói không có ân oán. Cô gái trong kia là vợ của tao, mày dám động vào vợ tao, chết!
Cậu cả chống tay xuống đất và biến mất. Xà tinh trông thấy thế thì cả kinh:
– Nó biết cả phép độn thổ.
Xà tinh vừa xoay người chạy được đôi bước thì cậu cả trồi lên nắm lấy chân hắn kéo xuống. Xà tinh gian trá cười sằng sặc:
– Mày nghĩ chỉ có mình mày biết tài phép!
Xà tinh há to cái miệng phun ra tràng lửa độc vào đối thủ, cậu cả đưa tay chỉ về phía hồ nước gần miếu:
– Tam Hành khống thủy. Dâng lên.
Nước từ trong hồ cuồn cuộn hóa thành từng vòi rồng đối chọi với lửa độc của xà tinh. Hai bên gồng sức, dồn pháp lực đẩy về phía nhau. Nước lửa xung khắc cùng tạo thành một tiếng nổ lớn, hơi nước trắng xóa phủ khắp nơi.
Tổng Binh Sứ thúc ngựa, ra lệnh:
– Ba quân nghe lệnh. Chém đầu xà tinh, tiến lên.
Đội quân ở sau khua gươm vào khiên cùng đồng thanh hô lên:
– Giết! Giết! Giết!
Từ trong làn khói mịt mù, xuất hiện 1 con rắn khổng lồ. Đôi mắt nó phải to bằng chiếc lồng đèn, cái miệng há to thở ra hơi độc đủ nuốt trọn chục người. Tổng binh Sứ phát lệnh:
– Bắn hỏa tiễn!
Hàng cung thủ đứng từ sau giương cung lên, họ nhúng đầu mũi tên đã tẩm chất gây cháy vào lửa. Tiếng kéo cung xoạt xoạt đưa lên b.ắ. n thẳng vào người xà tinh. Chỉ tiếc da thịt của nó quá dày, không có mũi tên nào xuyên thủng được qua vẩy nó.
Xà tinh thấy đợt mưa tên sáng như sao rơi xuống mình không hề hấn thì càng nổi thú tinh. Nó xông thẳng vào đội quân đứng trước mặt, há to cái miệng định đớp lấy quan lớn.
Tổng Binh Sứ nổi cơn giận, ngài quát lên:
– Cung không b.ắ. n không thủng ư? Lấy nỏ sát tượng ra cho ta!
Đây là loại nó có cánh bằng thép, uy lực vô cùng lớn, b.ắ. n c.h.ế. t cả voi, đứng cách trăm trượng b.ắ. n vỡ cả đá.
Dây nỏ kéo căng lên, từng mũi nỏ phóng thẳng vào người xà tinh.
– Xoạt.. xoạt…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!