Cậu cả biết nếu mình không nói rõ ràng với ông ta thì ông ta sẽ bám theo mình, cậu thở dài kể:
– Tôi thực tình không có ý muốn hại ông, một số việc là bất đắc dĩ. Ông là quan tốt, sau này sẽ còn tạo nhiều phúc đức cho dân chúng!
Tổng binh sứ lần đầu thấy một con quỷ lại hiểu lý lẽ, biết tình người như vậy thì ồ lên:
– Ngươi xem ra cũng biết chút đạo nghĩa nhưng đã gây kinh động tới ba quân, hôm nay nếu ta dễ dàng để ngươi đi thì sau này sao có thể phục chúng được.
Cậu cả nghe vậy thì lặng người hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ, nếu cậu cứ tiếp tục nhún nhường bà cả, không những không bảo vệ được cha mình và Liễu Thi, còn khiến bà cả ngày càng độc ác, làm hại tới họ mà thôi.
Hơn nữa âm mưu của bà cả quá kinh thiên động địa, nếu có dấy binh tạo phản, sau này có dành được ngai báu thì cũng khiến cho trăm dân đổ máu, trăm họ lầm than.
Sau cùng cậu cả quyết định kể mọi việc cho quan tam phẩm nghe. Quan tam phẩm sau khi biết được sự tình của cậu cả, ông ta bỏ gươm xuống nghiêm giọng :
– Bổn Sứ thấy ngươi tuy là quỷ, nhưng nghĩa tình cha con, tình cảm phu thê lại có. Ta tha cho nhà ngươi lần này.
Cậu cả chắp tay cảm tạ ông ta bỏ qua cho mình.
Ngay lúc này n.g.ự. c cậu cả nhói đau, cậu lẩm bẩm nói:
– Không ổn, bên phía cô ấy có chuyện chẳng lành.
Cậu cả đã dùng một sợi hồn của mình để luyện ra lá bùa đưa cho Liễu Thi, khi cô xé lá bùa ấy cậu cảm nhận được đau đớn, lập tức sẽ tới tìm cô.
Cậu cả định chuẩn bị đi cứu Liễu Thi thì quan tam phẩm kêu lại:
– Nhà ngươi với cái thương thế đó mà đi cứu vợ hửm? Dẫn đường đi
– Ơ, Ông.
Cậu cả ngạc nhiên khi nghe lời đó, hỏi lại.
Quan tam phẩm đáp:
– Ta là mệnh quan triều đình. Đường đường là Tam Phẩm Tổng Binh Sứ, thống lĩnh ba quân. Bảo vệ giang sơn, dân chúng là việc của ta. Không nhiều lời nữa, nhấc cái chân đưa ta tới đó .
– Tạ công ơn của Ngài.
Cậu cả biết với vết thương hiện giờ của mình cũng không nắm phần chắc, có thêm quan tam phẩm đi thì càng yên tâm, dù sao cứu Liễu Thi mới là chuyện quan trọng nhất.
Lại nói lúc đám âm binh định treo cổ Liễu Thi thì Đinh Thăng giơ tay ngăn lại, nói với bà cả:
– Khoan đã, thằng Nam đã vẽ trên người cô ta ấn Tỏa hồn, giờ chúng ta cưỡng chế ép c.h.ế. t cô ta, chưa đến ngày trên sổ sinh tử kia thì hồn sẽ không lìa được khỏi xác, trở thành dạng người thực vật, luyện âm binh cũng không được, luyện xác hội cũng không thành, chi bằng bên phía xà tinh kia…
Bà cả nghe vậy thì gật gù đáp:
– À phải rồi, hôm ra quân chúng ta còn cần xà tinh đóng giả làm Ngọc hoàng để lừa đám ngu dân kia nữa, ta còn đang đau đầu không biết dâng lễ vật gì cho hắn ta, cơ thể âm nữ của cô chắc chắn sẽ làm xà tinh vừa lòng, để rồi xem khi cô bị vấy bẩn rồi, thằng cả có thèm ngó ngàng tới cô nữa hay không!
Liễu Thi tức giận nói:
– Bà, bà đúng là hiểm độc không gì bằng! Rắn rết còn phải chịu thua bà!
Bà cả "chậc" một tiếng:
– Cái miệng này của mày cũng sắc sảo lắm! Nhiều lần mày thoát c.h.ế. t rồi nên tao phải đề phòng mới được.
Dứt lời bà cả lấy từ hông ra một cái hũ sành nhỏ, mở nắp lấy ra một con rết to bằng ngón tay cái, những cái chân của nó đỏ sậm như máu, sau đó bóp cằm Liễu Thi, nhét con rết độc vào miệng cô.
– Ư ư ư ư….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!