Bà ta chỉ vào bức tượng âm binh khi nãy:
– Âm dương tuần tự, âm binh thuộc pháp. Nghe lệnh khởi hành!
Một tiếng gầm vang lên, từ bức tượng đó hiện ra một âm binh với thân hình cao lêu nghêu, thân mặt giáp, tay cầm kiếm, sau lưng có cờ hiệu, ngoài ra khuôn mặt lại đen xì, vô cảm, trên trán có hàng chữ đỏ mà bà cả viết lên.
Toàn thân âm binh thoát ra hàng hung khí nồng nặc, chắp hai tay quỳ xuống nói:
– Bái lệnh chủ công.
Bà cả hạ lệnh bắt lấy đám vong hồn này lại. Bà ta thẳng tay lấy nắm muối ném về phía hàng lửa khiến chúng nổ thành tàn lửa b.ắ. n ra ngoài. Vong hồn nào trúng phải thì hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, chúng không còn đường nào để chạy, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo lời bà cả.
Buổi tế luyện âm binh bà cả cứ thế tiến hành cho tới toàn bộ tượng đất hơn một trăm cái đều quy ngụ đủ linh hồn để luyện. Bà cả đứng trước án đài, lấy m.á. u của mình viết lên một lá cờ một chữ Hồ:
– Soái Kỳ đã hiện.
Âm Binh hiệu triệu!
Bên dưới vang lên tiếng vang dồn dập :
– Sát Sát sát sát sát!
Bà cả nhìn đội âm binh dưới mà nở nụ cười tà ác:
– Tốt, tốt, tạm thời các người hãy ẩn cư trong núi, chờ nghe lệnh của ta!
Liễu Thi đứng từ xa quan sát mà hoảng sợ, mặt trắng bệch hẳn đi một phần vì âm khí ở đây quá thịnh, phần khác cô không hiểu tại sao bà cả lại luyện âm binh với số lượng lớn như thế?
Có thật chỉ đơn giản để trông nhà hay không…
Này giống như một đội quân thì hơn, âm binh này da thịt cứng hơn đồng, c.h.é. m không chết, có thể hành quân mấy tháng trời mà không cần ngủ nghỉ, xông vào chiến trường thì có thể nói là lấy một người địch ngàn người!
Liễu Thi che miệng thở dốc.. Không lẽ bà cả định tạo phản? Lập ra một vương triều mới, lá cờ họ Hồ kia càng chói mắt Liễu Thi!
Chợt có một âm binh khịt khịt cái mũi, đôi mắt nó đen ngòm nhìn thẳng về phía Liễu Thi, khiến cho cô còn chưa kịp phản ứng đã bị nó tóm lại, lôi ra chỗ bà cả và Đinh Thăng đang đứng.
Bà cả trông thấy Liễu Thi thì bất ngờ cười nói:
– Ôi chao xem kìa, có con mèo nhỏ chui ra ở đâu thế này, khi nãy ta còn bận làm phép không để ý, Liễu Thi à, cô cũng càng ngày càng khá đấy nhỉ!
Đám âm binh lập tức vây quanh Liễu Thi, cô sợ hãi, nhìn bà cả nói:
– Con, con chỉ vô tình đi ngang qua, không dám có ý nhìn trộm, xin xin mẹ cho con về phòng nghỉ mai còn phát cháo ạ.
Bà cả từ từ bước lại gần, đám âm binh tự động tách ra, tạo thành đường đi cho bà cả, bà cả cười nói:
– Tiếc quá, cô lại thấy mất chuyện của ta rồi thì phải làm sao nhỉ.
Nói xong móng tay sắc nhọn của bà cả đ.â. m vào cổ họng Liễu Thi, bà cả mặt vẫn tươi cười nhưng lực ở tay càng lúc càng mạnh, nói:
– Nếu hôm nay cô không có ở đây ta còn xem xét cho cô sống thêm vài ngày để tạo uy danh cho nhà họ Hồ, thật đáng tiếc… hôm nay tới số của cô rồi!
Liễu Thi trợn mắt kinh ngạc, lắp bắp nói:
– Mẹ… mẹ lợi dụng con!
Có vẻ vì luyện thành công được âm binh mà tâm trạng bà cả khá tốt, quẳng Liễu Thi xuống đất, nói:
– Thôi được rồi, nể tình cô không có công lao thì cũng có khổ lao cho nhà họ Hồ, ta sẽ nói chuyện với cô thêm một lát vậy..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!