Chương 42: (Vô Đề)

Cầm chén cháo trong tay mà Liễu Thi thấy chẳng có vị gì, nghĩ đến đây là bữa cơm cuối cùng cô được ăn cùng với người đàn ông này thì tự dưng thấy tiếc nuối, cô hỏi:

– Liệu sau này cháu có thể gặp lại ông nữa không ạ?

Ở chung gần nửa tháng, trong lòng cô đã có hảo cảm với người đàn ông này, cô từ nhỏ không cha, gả vào nhà họ Hồ thì ông Hồ cũng đã mất sớm.

Nghĩ tới một mình mình rời khỏi nơi này, cô không cam tâm hỏi:

– Hay ông rời khỏi đây cùng cháu ạ, chúng ta cùng nghĩ cách đưa ông trốn khỏi nhà họ Hồ, tới một nơi thật xa ạ?

Người đàn ông cười nói:

– Cô ăn cháo của mình đi, mọi việc đều có duyên, hết duyên thì đừng cưỡng cầu.

Liễu Thi lắc đầu không đồng ý:

– Cháu nghĩ con người nếu có cảm tình với nhau, muốn gặp nhau thì sẽ tìm cách, thì đấy chẳng phải là duyên còn gì ạ?

– Cô đây mồm mép thật đấy, cô ăn nhanh rồi đi khỏi dùm tôi, cô ở đây mấy hôm, căn nhà nhỏ yên tĩnh của tôi sắp thành cái chợ mất rồi.

Người đàn ông đang chê cô nhiều lời, Liễu Thi hậm hừ, cô thấy ông ấy cô đơn dưới đây một mình đã lâu, chỉ muốn bắt chuyện chọc vui ông ấy thôi mà.

Người đàn ông giữ đúng lời hứa, cơm nước xong xuôi ông ấy dẫn Liễu Thi tới chỗ vùng đất đầm lầy. Liễu Thi nhìn đi nhìn lại chỗ này, vẫn không thấy có gì khác thường cả. người đàn ông dùng tay bới lớp bùn lên, bên dưới lớp bùn lầy có phủ một lớp rơm, bóc lớp rơm ra thì bên dưới ẩn giấu một cái hố, người đàn ông chỉ tay xuống hố, dặn dò Liễu Thi:

– Cô đi ra bằng đường này, cứ một mạch chui thẳng, cái hố này tôi đã đào từ khi mới bị giam ở đây, nó thông với hồ nước ở Tây viện, còn một lớp đất mỏng cuối cùng ngăn cách với lòng hồ, cô chỉ cần đ.ấ. m mạnh là có thể chui ra ngoài được.

Liễu Thi khâm phục nhìn người đàn ông, phải là một người kiên trì tới chừng nào mới dành ra bao năm trời để đào hố xuyên với lòng hồ, suy nghĩ của ông ta thật liều lĩnh!

Liễu Thi níu lấy tay người đàn ông, nài nỉ:

– Ở đây không an toàn, hay ông đi trước dẫn đường giúp cháu ạ.

Người đàn ông sống bao năm, sao có thể không hiểu suy nghĩ của Liễu Thi, cô có ý tốt muốn kéo ông ra ngoài cùng.

– Không được, chỉ có mình cô ra được thôi.

Người tôi có liên kết với cơ quan ở đây, chỉ cần tôi đi khỏi thì mật đạo này sẽ tự hủy, tới lúc đó hai người chúng ta cùng c.h.ế. t chung.

Thấy Liễu Thi còn lưỡng lự, người đàn ông quay đầu, phủi tay nói:

– Cô đi đi, cô còn trẻ, tôi đã gần đất xa trời rồi, nào còn gì lưu luyến thế gian này nữa. Nhớ kỹ lời hứa với tôi, tuyệt đối không được kể cho bất kỳ ai nghe về chuyện ở đây!

Dù Liễu Thi không lỡ, nhưng cô hiểu không có bữa tiệc nào là không tàn. Trước khi đi cô quỳ xuống, lạy người đàn ông một lạy:

– Ơn cứu mạng của ông, cháu không có gì báo đáp, xin nhận của cháu một lạy.

Người đàn ông vẫn quay mặt đi, không nói gì, Liễu Thi ngậm ngùi chui xuống hố, giọng cô nói vọng lên:

– Cháu đi đây ạ, ông nhớ giữ gìn sức khỏe.

Hì hì cháu chỉ hứa không kể với ai, chứ không nói sẽ không quay lại tìm ông đâu đó.

Người đàn ông nghe vậy thì thở dài, một lúc lâu sau mới khẽ nói:

– Con dâu tốt của ta.

Lại nói tới Liễu Thi, sau khi chui xuống cái hố, cô nghe lời người đàn ông, cứ vậy bò thẳng một mạch.

Vừa đi cô không khỏi càng thêm khâm phục người đàn ông, đất ở đây khá âm, có thể đào bằng tay được tuy nhiên sẽ dễ bị tan chảy, vì vậy nên người đàn ông đã tỉ mỉ trát lên lòng hố một lớp đất được trộn với nguyên liệu gì đó đặc biệt, giúp đất đông cứng lại, không bị nước hòa tan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!