Chương 41: (Vô Đề)

Chúng là vắt độc, chuyên sinh trưởng ở những nơi âm u, ẩm ướt như thế này. Kẻ nào bị chúng bám vào thì sẽ bị hút cạn máu, ăn sạch lớp thịt đỏ bên ngoài, chỉ còn lại lớp xương bên trong hóa thành màu đen như cô thấy đấy.

Liễu Thi gật đầu, hỏi người đàn ông:

– Ông bị giam ở đây lâu chưa ạ?

Người đàn ông lắc đầu, mờ mịt nói:

– Ở đây chỉ độc màu đen, không phân biệt ngày đêm, tôi từ lâu đã chẳng để ý ngày tháng nữa. Đi theo tôi, cứ đứng ở đây không an toàn đâu.

Liễu Thi vội đi theo người đàn ông, vừa đi cô vừa bắt chuyện:

– Sao ông không tìm cách thoát khỏi đây ạ?

Người đàn ông lắc đầu, đáp:

– Vô ích thôi! Cô còn trẻ cũng chỉ có thể c.h.ế. t rũ xương ở đây thôi, lối ra đã bị bà ta bịt kín rồi.

Liễu Thi tự hiểu bà ta trong lời nói của người đàn ông chính là bà cả.

Người đàn ông dẫn Liễu Thi tới một căn phòng nhỏ được xây trên gò đất cao, vì thế nền đất đã khô ráo hơn, không còn ẩm ướt nữa.

Cô không ngờ căn phòng này vậy mà lại đầy đủ tiện nghi, người đàn ông vừa vào phòng thì lấy hai hòn đá, cọ sát vào nhau tạo thành tia lửa, chẳng mấy chốc lò sưởi được thắp cháy, Liễu Thi ngồi xuống gần đó, quơ tay, cảm nhận hơi ấm từng chút sưởi khắp cơ thể.

Căn phòng này khá kín, vậy mà lửa lớn như thế, ngồi một lúc lâu lại không thấy ngạt thở, nhận thấy nghi hoặc của Liễu Thi, người đàn ông nói:

Nam Cung Tư Uyển

– Bên trên trần có những lỗ nhỏ để thông khói lên tận mặt đất. Không c.h.ế. t ngạt được đâu cô yên tâm.

Vừa nói người đàn ông vừa bắc một nồi đất treo lên trên bếp củi, lại lấy một ít gạo bỏ vào. Được một lát thì cháo chín, người đàn ông múc cho Liễu Thi bát cháo loãng, bảo:

– Của cô.

Liễu Thi vội đưa hai tay nhận lấy chén cháo, rối rít cảm ơn:

– Cảm ơn ông.

Liễu Thi húp vội chén cháo vào miệng, bụng cô sớm đã đói cồn cào. Cô chợt hiểu ra nơi này bà cả dùng để giam người chứ không phải với mục đích g.i.ế. c người, vì vậy vẫn để nước, gạo lương thức, thông khí cho người đàn ông này sống.

Vậy người đàn ông này có thật sự chỉ đơn giản là quản gia nhà họ Hồ hay không? Dựa vào tính cách của bà cả, nếu ai làm gì phật ý bà ta, bà ta đã diệt cỏ tận gốc rồi

- trừ phi người đàn ông này có tác dụng gì đó với bà ấy.

– Ông đắc tội gì bà cả ạ?

Liễu Thi nhìn khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông, tò mò hỏi. Người đàn ông nghe vậy, cánh tay đang khuấy cháo ngập ngừng vài giây, đôi mắt dưới lớp da sần sùi nhíu lại, trong thoáng chốc Liễu Thi cảm giác đôi mắt của người đàn ông này có gì đó thật quen thuộc..

– Ăn đi, con gái gì mà nhiều chuyện.

Người đàn ông múc thêm một muôi cháo, đổ vào cái chén đỡ sắp vơi của Liễu Thi. Cô biết người đàn ông tức giận, đành ngậm miệng lại, ngoan ngoan ngồi ăn nốt phần cháo còn lại.

– Buồn ngủ thì lên cái giường kia mà nằm.

Liễu Thi gật đầu cười:

– Mà cháu quên chưa giới thiệu, cháu gọi là Liễu Thi, hôm nay cảm ơn ông rất nhiều ạ. Cháu đi chợp mắt trước nhá.

Liễu Thi không khách sáo, lên giường nằm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!