Chương 4: (Vô Đề)

Liễu Thi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cậu đè xuống giường. Người cậu lạnh quá! Liễu Thi còn trông thấy sau lưng cậu có ánh sáng màu đỏ.

Cậu vừa cao vừa nặng khiến cô muốn ngộp thở, lại thêm vết thương cũ chưa lành khiến Liễu Thi đau điếng. Cô vội van xin:

– Cậu, cậu, xin cậu thả em ra.. Em hôm nay không được..

Liễu Thi biết mình phận làm vợ, ăn nằm với cậu cũng là nghĩa vụ của mình, cô thấy cậu không vui thì nài nỉ nói thêm:

– Cậu có thể thư thư cho em thêm mấy ngày không ạ… em em đang tới ngày…chuyện đó, không tiện ạ.

Từ nhỏ đến giờ Liễu Thi chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế này, lại phải nói ra mấy chuyện tế nhị của phụ nữ khiến mặt cô đỏ bừng.

Cứ tưởng như thế cậu sẽ buông tha cho cô, nhưng cô lại quên rằng Hồ Nam đã không còn là con người, cậu chế nhạo nói:

– Đó là việc của mày, mẹ tao mua mày về cũng chỉ để làm gái cho tao xả giận, mày không có quyền từ chối. Hồi sáng mày còn làm ta mất hứng, đêm nay tao phải đòi lại cả gốc lẫn lãi.

Cậu vừa nói vừa thô lỗ xé rách váy trên người cô.

Trông thấy cô không mặc gì thì cậu càng khoái chí

– Đẹp thật, cố mà chiều tao cho tốt.

Trông mặt cậu đẹp trai mà cậu rõ đểu, bờ môi lạnh băng của cậu càn quét khắp người cô, còn cố ý tạo ra những tiếng động làm người ta xấu hổ.

– Liễu Thi à, thịt cô thật ngọt.

Liễu Thi bất lực, cả người cô không có sức phản kháng, sợ tới mức run bần bật.

– Huhu, cậu ơi, cậu có thể nhẹ một chút được không.. em đau

Hồ Nam trông thấy cô khóc lại càng muốn bắt nạt, bóp cằm cô cười đểu:

– Trông cô thế này ta lại càng thích làm cô đau đấy.

Biết cô tới ngày, cậu vốn chỉ định chỉ trêu cô một chút, không ngờ cô lại hấp dẫn vậy. Đã thế cậu quyết làm tới bước cuối cùng.

– Mày đã châm lửa thì phải dập lửa cho tao.

Liễu Thi thấy đôi mắt cậu đỏ ngầu thì hoảng sợ, cố rướn người ra xa cậu một chút. Cậu định bắt lấy đùi của cô thì ngay lúc này có thứ sức mạnh gì đó hất văng cậu khỏi giường.

Bàn tay vừa chạm vào da thịt Liễu Thi lúc này bị lửa đốt cháy.

– Mày, mày…

Trông thấy cậu bị lửa đốt cháy thui thì Liễu Thi suýt cười thành tiếng, cô cũng không hiểu sao cậu bị thế.

Cô lấy chăn che cơ thể mình lại, rồi mới đáp lại cậu:

– Em, em cũng không biết nữa, chắc hôm nay không phải ngày đẹp để cậu ngủ lại rồi. Cậu chịu khó về phòng cậu ngủ nha.

Hồ Nam tức điên người, thật là mất hứng!

– Mày nhớ kỹ tao đấy!

Liễu Thi giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng! Cô vơ lấy mành rồi ngồi co ro một góc giường, cảm giác đó như thật vậy, hơi lạnh của cậu vẫn còn ngấm trên da thịt cô.

Trên ngực, trên đùi cô còn như in những dấu đỏ chói mắt mà cậu để lại. Liễu Thi rưng rưng khóc, nước mắt cô ướt đẫm cả một góc mành.

Canh ba gà đã gáy, Liễu Thi không dám chợp mắt, cố thức đợi đến sáng mai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!