Chương 38: (Vô Đề)

Đến nước này trên khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Tú không còn cố giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa. Cô ta thở gấp nói:

– Mợ toàn ăn nói hàm hồ!

Mợ đừng có mà sỉ nhục tôi, dù tôi là vợ lẽ nhưng cũng được cậu cả cưới hỏi đàng hoàng, gia đình tôi là gia đình gia giáo trong thôn!

Liễu Thi cười:

– Cô không giả bộ hiền lành vô tội nữa à? Bình tĩnh chút nào, tôi còn chưa nói hết đâu. Giờ tôi hỏi lại lần nữa nhé, tại sao cô lại không ăn trầu? À phải là không dám ăn trầu mới đúng!

– Tôi đã nói là dị ứng với trầu cau rồi mà!

Không lẽ chỉ mình mợ được dị ứng với trầu cau chắc!

– Phải không? Mợ dị ứng với trầu cau.. hay là sợ vôi được têm trên trầu? Con gái của bà Lý c.h.ế. t nửa tháng trước…

Bảo Tú vẫn không chịu thua, chống chế Liễu Thi tới cùng. Cũng may con Ngọc còn chưa c.h.ế. t vì vậy nên nếu có phạt, cùng lắm cô ta cũng chỉ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hồ, ngày tháng còn dài, sau này cô ta quay lại tìm cách khác trả thù nhà họ Hồ cũng được.

Nhưng nếu để bà cả biết cô ta là Trần Ngọc Xuân, người đầu tiên không tha cho cô ta chính là bà cả, vì vậy Bảo Tú cãi tới cùng,

– Mợ đừng nói bậy!

Đúng là tôi căm ghét mợ độc chiếm cậu cả nên mới bày kế mợ là quỷ hút m.á. u để mợ bị đuổi ra khỏi phủ. Thân là vợ cả mà ghen tuông, thử hỏi xem mợ có xứng cái danh mợ cả hay không? Vả lại con Ngọc chưa chết, tôi chỉ cào hù nó mà thôi.

Còn vụ nửa tháng trước ai biết được do người nào hại cô ta, chuyện nào ra chuyện nấy, việc nào tôi dám làm thì dám nhận, mợ đừng hắt nước bẩn lên người tôi!

Liễu Thi vỗ tay cười nói:

– Cô nói năng hùng hồn thật đấy! Hôm nay nếu không phải tôi cho người coi chừng cô từ sớm, thấy có động tĩnh lạ trong phòng con Ngọc thì lập tức hét lên. Nếu không phải cô sợ bị người kéo tới bắt được, phải chạy vội thì đã g.i.ế. c con Ngọc như g.i.ế. c cô gái lần trước rồi!

Sở dĩ Liễu Thi không cho người bao vây bắt Bảo Tú tại trận là bởi cô muốn thử lòng con Chanh, xem nó có làm tới bước cuối cùng hay không, trước giờ cô đều coi nó như chị em ruột mà đối đã, không ngờ nhận lấy toàn là đắng cay…

Liễu Thi biết Bảo Tú sẽ không dễ dàng nhận mình là Trần Ngọc Xuân, cô lập tức ra lệnh cho con Liên mang vào một con gà trống đã được cô cho uống nước phép từ trước.

Con Liên vừa đặt con gà xuống đất thì nó ngay lập tức chạy lại, mổ vào người Bảo Tú, thật kỳ lạ gà mổ thông thường chỉ hơi đau một chút, vậy mà Bảo Tú nằm co quắp người, như kiểu chịu sự tra tấn tột cùng vậy.

– Aaaaa, đau quá… tránh xa tao ra!

Chỉ trong tức khắc cô ta đã hiện nguyên hình, cả người đen xì, gầy sọp đi, miệng mọc nanh, tay vươn ra móng vuốt, tóc bết keo lại, miệng nhỏ đầy dãi đen ra đất, căm hận nhìn Liễu Thi.

– Quỷ nhập tràng!

Liễu Thi bình tĩnh nói. Trần Ngọc Xuân là quỷ nhập tràng đã thành tinh, lại có tu vi cao, vôi bội thông thường sẽ không làm cô ta hiện nguyên hình được, cần phải dùng gà trống làm phép, mổ cô ta tới khi hiện nguyên hình thì thôi.

Nam Cung Tư Uyển

Trần Ngọc Xuân thấy tình thế nguy cấp, định thoát hồn, rời khỏi thân xác của Bảo Tú thì Liễu Thi đã nhanh tay lấy chỉ đỏ trói cô ta lại, nói:

– Cô dùng cơ thể của người khác gây tội mà không có gan ở lại chịu tội à? Tôi đã cho điều tra ba ngày trước khi Bảo Tú thật được gả vào phủ nhà họ Hồ thì cô ấy đột nhiên lăn ra chết, người nhà Bảo Tú còn đang sợ nhà họ Hồ trị tội thì đột nhiên con gái của họ sống lại, nên cũng không để ý nhiều, họ thật không ngờ xác con gái họ để bị kẻ xấu như cô nhập tràng lợi dụng làm chuyện ác!

Lúc đầu Liễu Thi không chắc chắn, cho đến lúc Bảo Tú ngồi cạnh cô ở tiệc tẩy trần của Lý Nguyên Vũ, cả người cô ta có mùi hôi thối như lúc xác cô gái kia bị quỷ nhập tràng, dù đã dùng các loại hương liệu che giấu, Liễu Thi vẫn ngửi thấy mùi nhè nhẹ, xong cho người đi điều tra, mới rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Chợt Liễu Thi trông thấy bóng cậu cả xuất hiện sau lưng Bảo Tú, dùng thứ gì đó cắm vào đỉnh đầu cô ta, Bảo Tú ôm đầu, kêu lên càng đau đớn.

– Cô ta tu vi đã cao, em phải dùng đinh làm từ gỗ xà cừ lâu năm mới khóa hồn cô ta ở lại cơ thể này được.

Thấy cậu cả xuất hiện, tảng đá trong lòng Liễu Thi được gỡ bỏ, tươi cười nhìn cậu. Cậu điều khiển con hình nhân bằng giấy, thả xuống một tờ giấy trước mặt Bảo Tú.

Bảo Tú nhìn thấy tờ giấy cho hai chữ bỏ vợ thì cả người như phát cuồng, bò nhổm dậy xông về phía Liễu Thi, giương móng vuốt dài sắc định cào lấy cô. Ngay lập tức cậu cả chắn trước người Liễu Thi, đạp cho cô ta một cước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!