Chương 37: (Vô Đề)

Liễu Thi lúc này mới để ý cả người cô dính m.á. u máu, cô thầm thở dài, xem ra người kia quyết dồn cô vào chỗ c.h.ế. t rồi. Cô chỉ không ngờ người người cô tin tưởng nhất là con Chanh

- vậy mà phản bội cô thật.

Đám người hầu nghe thấy con Chanh la như vậy thì hoảng loạn lùi lại phía sau, sợ hãi nhìn Liễu Thi như quỷ đòi mạng.

Chúng nhìn Liễu Thi bằng ánh mắt căm hận.

– Thật không ngờ mợ cả lại là kẻ g.i.ế. c người, đúng là đồ quỷ dữ mà. Từ lúc mợ ta vào phủ tôi đã nghi rồi mà, người thường sao đẹp được vậy chứ.

– Nghe nói quỷ nữ thường hút m.á. u ăn tim người để có được nhan sắc xinh đẹp, thật ghê tởm mà! Ác hơn quỷ!

– Xem mợ ta thản nhiên kìa, g.i.ế. c người phải đền mạng! Tội con bé Ngọc còn nhỏ…

– Mau đi mời bà cả tới phân xử, chúng ta phải đòi công bằng cho con bé Ngọc.

Con Chanh nằm vật dưới đất, không ai giúp nó cầm máu, tới khi Bảo Tú từ phòng gần đó chạy tới, hốt hoảng kêu lên:

– Sao không mời thầy thuốc tới.

Có chuyện gì thế này.

Có con người hầu nhanh miệng nói:

– Mợ cả là quỷ g.i.ế. c người đó mợ.

Bảo Tú sợ hãi nhìn Liễu Thi bằng ánh mắt không tin được, che miệng nói:

– Ở đây chắc có sự hiểu nhầm gì rồi.. Sao mợ cả có thể hại người được chứ!

– Không sai được đâu mợ! Mợ nhìn miệng mợ ta còn dính đầy m.á. u kia kìa! Mợ đừng nghĩ tốt về mợ ta thế, không khéo có ngày mợ ta hại mợ đấy!

Liễu Thi ngồi yên trên giường, không nói câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn Bảo Tú và đám người hầu chỉ trỏ bàn tán. Một lát sau thì bà cả đi tới. Không ngoài dự đoán của Liễu Thi, có người thổi lửa cháy to hơn, ngay cả quan khâm sai Lý Nguyên Vũ cũng có mặt.

Hai người họ vừa tới thì đám người hầu đồng loạt quỳ xuống, một người đứng ra đại diện, nói:

– Bẩm quan khâm sai, bẩm bà lớn, mợ cả g.i.ế. c người hút máu. Xin quan khâm sai, xin bà lớn đòi lại công bằng cho chúng tôi.

Lý Nguyên Vũ phe phẩy cây quạt giấy, nói:

– Các người bình tĩnh kể lại đầu đuôi xem nào.

– Dạ bẩm ngài, tôi là Hến, ở phòng giặt đồ. Ca giặt của con Ngọc

- người bị mợ cả hại là vào buổi chiều, còn tôi là ca tối khuya.

Hồi nãy khi giặt đồ xong, trở về thì nghe thấy tiếng hét có quỷ, tôi vội chạy vào phòng thì thấy con Ngọc đã nằm trên vũng máu, lại nhìn thấy có bóng đen chạy ra khỏi phòng, hướng về phía Nam viện, tôi liền hô hào người tới bắt, đuổi tới tận phòng mợ cả thì thấy con Chanh bị mợ ta hại tiếp.

Lý Nguyên Vũ chỉ vào con Chanh, người hầu bên cạnh anh ta liền giơ tay xuống mũi nó, xong nhìn con Chanh một hồi mới quay ra báo:

– Bẩm cậu, cô ta chưa chết.

Vết thương trên người cũng không nặng, chắc do hoảng sợ quá nên mới ngất đi thôi ạ.

Lý Nguyên Vũ nhìn bà cả, nói:

– Vụ này bà Hồ tính sao?

Bà cả cười đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!