Chương 36: (Vô Đề)

Nhân lúc bà Lý còn đang khóc lóc kể lể, Liễu Thi lẻn rời khỏi linh đường. Ra tới cửa, cô gặp ma đói đang đứng chờ cô. Liễu Thi vẫy tay bảo nó đi theo mình.

Nhà họ Hồ có thần giữ cửa, Liễu Thi dặn ma đói đứng ngoài chờ mình vào lấy đồ rồi sẽ mang ra cho nó. Liễu Thi lấy chút gạo, muối, chuối xanh thêm ba bó giấy vàng to, đi tới nửa đường thì bị Lý Nguyên Vũ bắt gặp. Cô có chút chột dạ nhìn anh ta.

Lý Nguyên Vũ thấy bộ dáng thậm thọt của cô thì cười bảo:

– Theo cô từ lúc đến nhà bà Lý rồi, cô cũng thật nghịch, còn giả ma dọa bà ta.

Chuyện xấu mình làm bị người ta bắt tận tay, Liễu Thi thấy hơi túng quẫn, cô hừ nói:

– Không ngờ con nhà danh gia vọng tộc như anh lại có thói xấu nhìn lén người khác cơ đấy.

Lý Nguyên Vũ không những không xấu hổ mà còn tự hào nói:

– Kệ tôi, cô còn không mau ra đi, cái con ma đói kia sắp c.h.ế. t vì đói rồi đó!

Liễu Thi nghe vậy thì há miệng kinh ngạc:

– Anh, anh có thể thấy vong hồn sao?

Lý Nguyên Vũ không đáp, coi như ngầm chấp thuận. Liễu Thi cũng không hỏi nữa, cô ra một ngã ba vắng, đổ gạo vào một cái chén nhỏ để làm bát nhang, xong bày bẽ gạo, muối, hoa quả vào một cái tàu lá chuối ta, cô nhìn con ma đói, hỏi:

– Họ tên ngày tháng năm sinh của em là gì?

Ma đói đọc xong thì Liễu Thi thắp nhang, khấn họ tên ngày tháng năm sinh của nó để quan dưới âm biết được, nó mới nhận được tiền vàng.

– Lần sau đầu thai vào nhà tốt hơn nhé.

Liễu Thi vẫy tay chào ma đói rồi quay người rời đi. Trời đã gần sáng, trong thôn lác đác tiếng gà gáy, Lý Nguyên Vũ đuổi theo Liễu Thi, nói:

– Cô đi chậm chút, dù sao tôi cũng có ý tốt, nửa đêm thấy cô phận gái lén ra ngoài một mình, định đi theo để bảo vệ cô, ai dè đến ma còn sợ cô, đúng thật thô lỗ.

Lúc đầu gặp người này còn thấy chút hảo cảm, sau người này toàn nói lời cay đắng với cô, cô đâu có gây tội gì với anh ta đâu chứ. Vì vậy Liễu Thi mặc kệ Lý Nguyên Vũ, quay về phòng mình.

Cô đặt lưng xuống giường mà trong lòng nặng trĩu tâm tư, liệu giấc mơ kia có phải chỉ là sự tình cờ không, hay có người trong bóng tối đang âm thầm giăng bẫy để dụ cô lột hố.

Liễu Thi ôm lấy một cái gối trúc, thầm nghĩ giá như bây giờ có cậu cả ở bên thì tốt. Không biết từ khi nào, cô đã coi cậu thành bờ vai vững chãi để nương tựa, phải chăng hai con người cô đơn, chìm trong bóng tối quá lâu mới có thể sưởi ấm được cho nhau…

Ngày hôm sau Liễu Thi tổ chức tiệc, nói là làm tiệc tẩy gió cho quan khâm sai Lý Nguyên Vũ, bà cả, cậu mợ ba, Bảo Tú, ngay cả một số người thuộc chi thứ của nhà họ Hồ đều có mặt.

Tiệc không được tổ chức ở nhà chính như mọi lần mà Liễu Thi xin phép bà cả được bày bẽ ở Tây Viện, nơi đình hồ trăng thanh gió mát.

Đêm nay mặt trăng sáng tỏ treo trên mái đình, Liễu Thi đã cho người chuẩn bị những khay trầu đặt trên bàn. Trong khay có đĩa đựng trầu, đĩa dựng cau, hủ vôi, hộp thuốc xỉa, dao, đĩa đựng vỏ giấy, vỏ cau… dưới chân bàn có thêm một ống nhổ lớn để khách nhổ bã trầu, nước trầu.

Bà cả nâng miếng trầu đã được têm nhìn Lý Nguyên Vũ:

– Miếng trầu là đầu câu chuyện, mời ngài nhá.

Lý Nguyên Vũ khách khí nâng miếng trầu đáp lễ:

– Sớm đã nghe danh quý phủ từ lâu, nhà họ Hồ nổi tiếng với giàu nhất xứ Lạng với nghề buôn vải, hai ngày nay có dịp được thăm thú, thật trăm nghe không bằng mắt thấy, mời bà Hồ.

Bà cả nghe vậy thì vội xua tay khiêm tốn đáp:

– Ấy chết, cậu Vũ nói thế, nhà họ Hồ chúng tôi chỉ là tiểu thương mà thôi, cậu quá lời rồi.

Bà cả là chủ nhà, vì vậy mời trầu khách là lễ nghĩa bắt buộc. Cũng may cho Liễu Thi là phận dâu cho nên không cần mời trầu, bởi cô đã dị ứng với trầu cau từ bé, chỉ cần ăn một miếng nhỏ là cả người nổi mề đay, mẩn người, sốt tới mấy ngày mới khỏi.

Lý Nguyên Vũ nghe nói Liễu Thi dị ứng với trầu cau thì cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!