– Cẩn thận, giếng này sâu đó.
Cũng may có người kịp đỡ Liễu Thi, cô quay người nhìn lại thì thấy một chàng trai còn khá trẻ, tuy nhiên bộ quan phục trên người đã chứng minh được thân phận của anh ta. Hơn nữa người này rất anh tuấn, cộng thêm khí thế bất phàm, chắc chắn thân thế không hề đơn giản.
Cô còn chưa kịp nói gì thì chàng trai đã kinh ngạc thốt lên:
– Liễu Nhan?
Liễu Nhan? Liễu Thi vội lắc đầu, cười nói:
– Chắc anh lầm người rồi, tôi không phải Liễu Nhan anh nói, chỉ cùng họ Liễu, tên là Thi.
Chàng trai nheo mắt, dường như cố ngắm nhìn thật kỹ cô gái xinh đẹp trước mặt, lát sau anh ta mới lùi lại vài bước, chắp tay nói:
– Tôi thất lễ rồi.
Cô là Liễu Thi à? Trông cô giống vị hôn thê của tôi quá! Nhìn kỹ mới thấy đôi mắt không quá giống, khí chất của hai người cũng hoàn toàn khác nhau. Cô ấy dịu dàng hơn, mà cô có chút gì đó rất ngông.
Liễu Thi chẳng biết anh ta khen hay chê mình nữa, còn đi so sánh mình với vị hôn thê, thật chẳng ra làm sao. Nhưng nãy anh ta đã giúp mình, cô cũng chắp tay đáp lại lễ:
– Cảm tạ anh khi nãy đã giúp tôi.
Chàng trai hào sảng cười đáp:
– Không có chi. Giới thiệu một chút, tôi là Lý Nguyên Vũ, quan khâm sai của triều đình, thuận đường đi qua đây, thấy có án mạng nên dừng lại để điều tra. Những nơi m.á. u me như này con gái như cô không nên tới đâu.
Liễu Thi biết người này có ý tốt, chỉ đành nói:
– Tôi biết rồi. Mà anh đã tìm ra được kẻ gây án chưa?
Lý Nguyên Vũ nhìn chằm chằm Liễu Thi, vuốt cằm nói:
– Này này, nếu không phải trông cô tử tế, tôi còn tưởng cô là kẻ sát nhân, sau khi g.i.ế. c người để quên vật gì, vội quay lại lấy đấy.
Lý Nguyên Vũ thấy Liễu Thi không nói gì, tưởng cô giận mình, vội nói thêm:
– Haha, cô đừng tưởng là thật đó chứ, trông cô căng thẳng kìa, tôi trêu một chút, chứ rất khâm phục những người con gái dũng cảm như cô đây.
– Anh không nghi ngờ tôi thật à, nhỡ đâu tôi là kẻ g.i.ế. c người thì sao?
Không hiểu sao dù chỉ là lần đầu gặp mặt, Lý Nguyên Vũ có cảm giác rất thân thuộc với Liễu Thi, cứ như hai người đã quen biết từ rất lâu rồi vậy. Có lẽ do cô gái này có khuôn mặt gần giống với Liễu Nhan đi.
Hơn nữa đối mặt với đôi mắt trong treo, sáng tỏ của Liễu Thi, trong lòng anh càng thêm niềm tin mãnh liệt cô gái trước mặt sẽ không g.i.ế. c người.
– Cô đừng nói linh tinh thế chứ, chưa nghe câu ếch c.h.ế. t tại miệng à?
– Được rồi, quan sai đại nhân, anh là nhất, tôi chịu thua được chưa?
Lý Nguyên Vũ thấy lá gan của Liễu Thi không nhỏ, cảm thấy khá hứng thú với cô, từ nhỏ anh ta đã tiếp xúc khá nhiều với các tiểu thư quyền quý trên kinh thành, ai nấy đều hiền thục dịu dàng, nào như cô gái này, thấy xác c.h.ế. t còn chăm chú nhìn, chả giống con gái chút nào.
– Chưa tìm được kẻ g.i.ế. c người, cũng không có manh mối gì để lại. Cô có phát hiện gì không?
Liễu Thi nhìn thấy oan khí trên người tử thi rất nặng, nhưng không thấy hồn của cô ta đã đi đâu mất. Cô nói:
– Cổ cô gái này có vết cào, đây là vết thương do móng tay để lại, có thể kết luận rằng kẻ gây án là phụ nữ. Là người hay ma thì tôi chịu.
Nói xong Liễu Thi chào Lý Nguyên Vũ, quay về phủ họ Hồ. Trước khi cô đi, Lý Nguyên Vũ còn nói sẽ sớm gặp lại.
Liễu Thi tưởng anh ta nói đùa, không ngờ một lát sau bà cả cho người gọi cô tới, nói là đón tiếp quan khâm sai triều đình sẽ ở nhờ phủ họ Hồ một thời gian, còn dặn thêm cô, đây là người của hoàng tộc, cần phải đón tiếp chu đáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!