Chương 34: (Vô Đề)

Mùi tanh từ con ếch khiến cả người Liễu Thi bị kích thích, nó như có thứ ma lực mê người hấp dẫn cô, khiến cô không làm chủ được bản thân mình.

Liễu Thi dùng ngón tay đ.â. m sâu vào lòng bàn tay của mình, cơn đau ập đến khiến ý thức của cô thanh tỉnh phần nào, Liễu Thi linh hoạt nhìn Bảo Tú cười, cô khẽ nói:

– Sao lại toàn đồ sống thế này, nếu ăn vào đau bụng thì sao? Mợ mới trúng ngải cách đây không lâu đó, cần phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận chứ!

Nói xong Liễu Thi lại quay sang nhìn bà cả, nói:

– Mẹ thích ăn thịt ếch ạ, vậy để con sai con Chanh làm món ếch xào xả ớt hay cháo ếch cho mẹ dùng ạ.

Bà cả nghe vậy thì chỉ cười ẩn ý, một lát sau mới trả lời cô:

– Không cần đâu. Gỗ bạch đàn cổ thụ quan Trịnh đã cho người mang tới, lần này cô làm không tệ. Ngồi xuống dùng bữa đi.

Dứt lời bà cả phất tay, người hầu trong phủ liền dọn những đồ sống trên bàn đi, loáng cái đã dọn ra đồ mới, là một mâm cỗ truyền thống với đầy đủ các món như xôi nếp, gà luộc, món mặn, món xào, canh rau đủ cả, đều là đồ chín.

Nhà họ Hồ quy củ rõ ràng, vợ cả vợ lẽ khác biệt, chỉ có Liễu Thi được ngồi dùng cơm cùng bà cả, còn Bảo Tú tuy nói có mặt, nhưng chỉ có thể đứng gắp đồ, hầu hạ bà lớn, vợ cả dùng bữa trước, lát sau cô ta mới được phép ăn sau.

Xảy ra chuyện vừa rồi, Liễu Thi nào còn tâm trạng ăn uống gì, cô ăn vài miếng cho có lệ rồi xin phép cáo lui về phòng trước.

– Mấy ngày qua con hơi mệt, xin phép mẹ cho con về Nam viện trước ạ, mẹ và cậu mợ ba cứ thong thả dùng bữa.

Đêm hôm đó Liễu Thi ngủ chập chờn, mãi tới tận hai giờ sáng mới rơi vào giấc ngủ. Thần trí cô mộng mị như bị kẻ khác điều khiển, tới khi có ý thức thì thấy bàn tay mình đang bóp cổ một người nọ, khoang miệng cô tràn ngập mùi m.á. u tanh tưởi, cô gái kia đã tắt thở, là bị cô hút cạn sạch m.á. u mà chết, làn da đã nhăn nhúm chỉ còn là một cái xác khô, con ngươi trợn ngược lồi ra khỏi hốc mắt.

Mùi m.á. u càng khiến Liễu Thi cảm thấy kích thích, điên cuồng moi t.i. m gan phèo phổi của cô gái kia ra, ăn ngấu nghiến…

Hôm sau tới tận giữa trưa, thấy mợ cả không thức dậy con Chanh mới vào phòng gọi Liễu Thi. Liễu Thi tỉnh giấc với cơ thể mệt lừ, cứ như cả đêm qua không ngủ mà đi đâu vậy.

Con Chanh thấy vậy thì lo lắng hỏi:

– Mợ, mợ sốt ạ, em đi nấu cháo giải cảm cho mợ nhá, mặt mợ đỏ hết rồi.

Nam Cung Tư Uyển

Liễu Thi tự sờ trán mình, không sốt, cô xua tay:

– Mợ không sốt đâu, chỉ thấy đói bụng thôi, mấy giờ rồi em?

Con Chanh thành thật đáp:

– Bẩm mợ, giờ là mười một giờ trưa rồi ạ.

Liễu Thi nghe vậy thì kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô dậy trễ thế, cô tự trấn an bản thân mình, chắc hẳn là do thời gian qua cô làm việc quá sức, mới dẫn tới cơ thể suy yếu, cần ngủ bù để bổ sung lại.

– Lần sau thấy mợ dậy trễ em cứ gọi nhá.

Con Chanh gật đầu:

– Dạ thưa mợ.

Con Chanh nhanh nhẹn rót cho Liễu Thi chén nước. Chén nước mát lạnh khiến Liễu Thi cảm thấy bớt nóng, cô cảm ơn con Chanh, lại nghe thấy bên ngoài ầm ĩ thì hỏi nó:

– Trong phủ có chuyện gì sao em?

– Dạ, đích thực có chuyện, nhưng không phải trong phủ mà là trong thôn mợ ạ, bọn kia chúng nó đang bàn tán về vụ quỷ hút m.á. u g.i.ế. c người ở thôn mình đêm qua đó mợ.

Trống n.g.ự. c Liễu Thi đập thình thịch, cô hỏi:

– Em kể rõ chị nghe nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!