Chương 31: (Vô Đề)

Quan thượng thư đương triều Liễu Phùng ư? Liễu Thi ghi nhớ cái tên này trong đầu, những cũng không mấy để tâm, chỉ thấy hơi trùng hợp vì người ấy cũng họ Liễu như mình, chắc là có duyên đi.

Cô chắp tay đáp lễ quan Trịnh:

– Cảm tạ ngài đã nhắc nhở, mai tôi đi sớm, xin cáo biệt ngài từ đây, ngài và bà lớn hãy giữ gìn sức khỏe.

Chỉ trải qua mấy ngày, quan Trịnh thật lòng yêu mến tấm lòng lương thiện, tốt bụng của Liễu Thi, ông nói thêm:

– Về gỗ bạch đàn cổ xưa, mấy ngày nữa tôi sẽ sai lính hộ tống tới tận nhà họ Hồ, cô cứ yên tâm về trước, cầm theo đồ vật quý dễ mang vạ vào thân.

Liễu Thi hiểu được đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội, biết rằng quan Trịnh muốn tốt cho mình, gỗ bạch đàn cổ xưa chắc chắn là vật rất quý, đem theo bên mình ắt rước vạ vào thân.

Không lâu sau đó, Liễu Thi được nghe tin về một vị quan họ Trịnh có tấm lòng bồ tát, cáo quan về ở ẩn, dùng hết gia sản của mình làm việc thiện cứu dân khỏi nạn hạn hán thiếu thốn lương thực, hàng ngày đều cùng vợ nấu cháo, phân phát cho những người dân đói nghèo.

Rời đi nhà họ Trịnh Liễu Thi nửa vui nửa buồn. Vui vì có thể giúp được phần nào nhà họ Trịnh, buồn vì không trị được tận gốc, bà Trịnh vẫn phải giảm tuổi thọ. Cậu cả trông thấy vậy liền an ủi cô:

– Đừng buồn nữa, em đã làm hết sức mình rồi.

Nếu muốn giúp được nhiều người, em phải trở nên càng lớn mạnh.

Liễu Thi gật đầu:

– Dạ, em biết rồi ạ.

Dù Liễu Thi nói vậy, cậu biết cô vẫn buồn, liền đưa ra chủ ý an ủi cô:

– Hôm nay cũng mười bốn rồi, hay chúng ta ở lại trên tỉnh thêm một ngày, tôi dẫn em tới nơi này đón tết trung thu.

Tết trung thu ở quê thì năm nào Liễu Thi cũng được đón, nào là múa lân, rước đèn, sau đó phá cỗ trung thu, không biết nơi cậu dẫn đi có gì khác không.

– Ở đâu đó cậu?

– Ở phía bắc tỉnh Lạng, nơi giáp ranh với nước Tống, có một ngôi làng được gọi là ranh giới của hai cõi âm dương, cánh cửa này sẽ được mở một năm hai lần, lần đầu là mười lăm tháng bảy âm lịch, lần hai là mười lăm tháng tháng tám âm lịch tức tết trung thu để người âm và người dương có thể gặp gỡ, bởi trung thu là tết đoàn viên, nếu tới đây trẩy hội, có duyên sẽ gặp được người mình muốn tìm.

Liễu Thi "ồ" một tiếng, cô vỗ tay phấn khởi đáp:

– Em chưa từng tới đó bao giờ, cũng muốn đi ạ. Nhưng liệu mẹ…

– Không sao đâu, em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, em bảo thằng Tý về trước, làng đó cũng ở gần đây, nhân tiện dẫn em đi thăm thú non nước hữu tình quê mình, tối tới đó là vừa.

Liễu Thi bĩu môi đáp:

– Cậu tiện thật đó, có em làm phu xe cho cậu.

Liễu Thi tuy kêu ca thế, nhưng cô cũng thích có không gian riêng tư cùng cậu, vì vậy vẫn kêu thằng Tý về trước báo với bà cả, cô với cậu có chút việc sẽ về sau.

Vải để bọc xe ngựa đã được tẩm dược liệu đặc biệt có thể tránh ánh nắng làm hại tới hồn của cậu, vì thế cậu cả có thể thoải mái nằm yên trong xe, nhìn Liễu Thi cặm cụi đánh ngựa.

Cả ngày hôm đấy Liễu Thi thấy hạnh phúc vô cùng, cô có cảm tượng cô và cậu chỉ là một đôi vợ chồng bình thường giản dị như bao người, tới ngày lễ thì cùng nhau đi trẩy hội.

Hoàng hôn vừa buông xuống thì Liễu Thi cũng tới được làng Thượng. Lối vào làng Thượng phải đi qua một khe núi hẹp, Liễu Thi cảm giác phong thuỷ ở đây có điều khác thường, âm thịnh hơn dương, chẳng trách có thể giúp người dương bình thường gặp được người âm.

Ở làng Thượng nơi nơi đều treo đèn lồng, nhưng không chỉ màu đỏ thông thường mà có cả lồng đèn trắng đan xen, vì thế không gian mang chút gì đó kỳ bí, mờ ảo hơn.

Vừa tới làng Thượng, cậu đã hoá thành thi quỷ, từ phía sau ôm lấy Liễu Thi, cười nói:

– Hiện tại mỗi tuần tôi sẽ duy trì được hình dáng này tầm mười hai canh giờ, sẽ tranh thủ ở bên em thật nhiều.

Cậu vừa nói vừa đan chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó dẫn cô hòa lẫn vào dòng người, cùng nhau xem hội. Sự hạnh phúc này quá đỗi đột ngột, Liễu Thi miệng cười tủm tỉm không ngớt, kéo cậu xem hết gian này tới quầy khác, thích thú vô cùng, như một đứa trẻ lần đầu được đi xem hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!