Chương 30: (Vô Đề)

Liễu Thi vừa vào trong phòng thì cả người như mất hết sức lực, phải bám víu lấy thành ghế mới không ngã ra đất. Thấy cậu cả vẫn chưa quay lại, cô có chút lo lắng.

– Tiểu thư có sao không ạ?

Con Châu

- người hầu của phủ Trịnh, vừa đỡ Liễu Thi vừa hỏi. Liễu Thi lắc đầu đáp:

– Tôi không sao đâu, buổi trưa em chỉ cần mang cho tôi chút cháo trắng và dưa muối ăn kèm là được. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi chút.

Con Châu hiểu chuyện, dìu Liễu Thi lên giường rồi cung kính đóng cửa lui ra. Mí mắt Liễu Thi nặng trĩu, cả người mệt nhừ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một lát sau cô có cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, cả người còn có thể bay được, không lẽ cô đã xuất hồn rồi?

Liễu Thi còn đang hoang mang thì có ánh sáng trắng kéo cô đến một biệt phủ, ngoài cổng có lính gác đầu trâu mặt ngựa đứng canh, cô được dẫn vào tận bên trong công đường, trông thấy khuôn mặt quen thuộc của lão tổ thì Liễu Thi mới thở phào.

Cô còn chưa kịp chào hỏi thì lão tổ đã nghiêm mặt nhắc nhở cô:

– Liễu Thi, lập tức rời khỏi phủ họ Trịnh!

Đã lâu rồi Liễu Thi chưa được gặp lão tổ, cô vui mừng nói:

– Mong lão tổ khoan dung với người phàm chúng tôi, chỉ giúp tôi cách để cứu được nhà họ Trịnh. Bà Trịnh là người hiền lành, nào có tội tình gì.

Lão tổ lắc đầu đáp:

– Thần Trùng không dễ động vào, lại càng thù dai, cô có biết gây tội với hắn ta sẽ có hậu quả gì không? Chuyện nhà người khác cô đừng xen vào.

Liễu Thi nghe vậy thì không phục, ngẩng cao đầu, nói rành mạch từng chữ:

– Từ lúc bắt đầu học pháp, tôi đều tâm niệm có thể giúp đỡ được mọi người, nếu cứ sợ hãi né tránh chỉ vì người này quyền cao người kia chức trọng, vậy cuối cùng học pháp để làm gì cơ chứ?

Lão tổ nghe vậy, nhất thời không biết đáp lại lời Liễu Thi sao, cô lại nói tiếp:

– Hơn nữa, tôi đã xem mệnh của vợ chồng quan Trịnh, hai người họ đều chưa tận số, nếu có thể vượt qua kiếp nạn lần này, sau ắt sẽ làm rất nhiều việc thiện, giúp dân vượt qua nạn đói.

Lão tổ thấy Liễu Thi động chạm tới quyền uy của mình, vung tay lên, khiến cô bị đánh văng vào chân cột giữa công đường. Lúc trước lão tổ biết Liễu Thi là người tài, có duyên với huyền học từ nhiều kiếp nên mới cứu cô vài bận, để có thể mài cô thành thanh kiếm sắc, chống lại bà cả.

Nhưng điều lão tổ không ngờ được, Liễu Thi lại tiến bộ nhanh thế, còn xem được mệnh số của người khác, chuyện này thật không hợp lý! Trừ khi… trước đây Liễu Thi đã từng được học pháp, vì lý do nào đấy mà mất đi toàn bộ ký ức.

Lão tổ cau mày, nhớ kỹ lại lần đầu gặp Liễu Thi vào ngày cô gả cho nhà họ Hồ, khi đó Liễu Thi còn nhút nhát, sợ sệt, có thể bị thứ gì đó phong ấn cả ký ức lẫn tính cách của cô. Hình như sau lần gặp soái vong, có thứ gì đó lung lay phong ấn, làm Liễu Thi tính cách trở nên kiên cường, mạnh mẽ hơn.

Xem số cô Liễu Thi này thân thế không đơn giản, chuyện Thần Trùng này cô ta ắt tự vượt qua được. Lão tổ tiến lại phía Liễu Thi, đỡ cô dậy, cười nói:

– Thử cô một chút, ngày càng cứng cáp hơn rồi!

Hôm nay tôi gọi cô tới đây còn có thêm chuyện cần nói. Khi về tới phủ họ Hồ, hãy tới Tây viện, bên dưới có một mật đạo giấu….

Lão tổ còn chưa kịp nói hết câu thì cậu cả đột nhiên xuất hiện, ngắt lời ông ta:

– Không được, quá nguy hiểm!

Dứt lời cậu cả phủi tay, một làn gió thổi đến, cuốn Liễu Thi rời khỏi địa phủ. Chỉ trong chớp mắt, hồn của Liễu Thi đã nhập lại vào cơ thể nhưng phải mất tầm một nén hương cô mới cử động được.

Liễu Thi mở mắt ra thì thấy cậu cả đã đứng bên cạnh cô, cậu nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc:

– Không được để kẻ khác bắt mất hồn nữa, tôi đã dặn ở nhà họ Hồ em không được phép tin tưởng bất kỳ ai cơ mà.

– Nhưng mà lão tổ…

Cậu cả thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!