Phủ nhà họ Hồ được chia làm nhiều phân viện nhỏ, mỗi viện lại có bốn gian nhà, trong đó có một gian lớn nhất cho ông bà hoặc các cậu ở, phòng bên phải gian chính dành cho vợ cả của cậu, bên trái là vợ hai còn phòng hơn xa hơn thì người hầu kẻ hạ ngủ chung ở đó.
Viện của cậu cả ở phía Nam, tên là Nam viện, cũng chính là lấy tên của cậu
- Hồ Nam đặt. Dọc đường đi, biết bao con mắt nhìn Liễu Thi chằm chằm, khinh thường có, thương hại có, cả tiếng chỉ trỏ bàn tán cũng không thiếu.
Kẻ hầu người hạ nhà họ Hồ cũng phải gần một trăm người. Người nhiều thì thị phi nhiều, trong phủ chỉ cần có chút chuyện nhỏ là cả phủ đều biết liền.
Liễu Thi không được lòng bà cả, vì thế nên đám người hầu càng không nể nang gì cả, có đứa còn cố tình nói lớn cho Liễu Thi nghe thấy.
– Ui chao tưởng thế nào, được mỗi cái mã.
– Nói khẽ thôi dù sao đó cũng là vợ mà cậu cả cưới hỏi đàng hoàng.
Cô ta bĩu môi nói tiếp:
– Nói cho sang thì là vợ, chứ cũng chỉ là gái đem bán vào phủ xung hỉ cho cậu cả thôi, còn làm mình làm mẩy. Chọc giận cả bà lẫn cậu, để xem nó sống được bao lâu.
Liễu Thi càng nghe càng tủi, nhưng chỉ biết im lặng, cô biết có cãi cũng không lại được chúng. Cô thở dài mà lòng buồn rười rượi, không biết rồi cuộc đời mình sau này sẽ đi đâu về đâu.
Mười tám tuổi đã phải làm vợ một người chết, còn không biết khi nào anh ta kéo cô xuống dưới đó cùng..
Mấy gã khiêng kiệu đặt Liễu Thi ở trước cửa Nam viện, làm bộ nói:
– Thật ngại ghê. Không khiêng được mợ vào tận phòng rồi, mợ chịu khó đi bộ vậy, chúng con chỉ làm theo lệnh bà lớn.
– Mấy người, mấy người đừng có bắt nạt người quá đáng!
Con Chanh tức phồng má nói. Liễu Thi vội ngăn nó lại, khẽ bảo:
– Kệ họ đi em, em chuẩn bị giúp chị thau nước ấm nha.
Con Chanh thấy mặt Liễu Thi đã trắng bệch vì mất m.á. u thì hoảng, vội nói:
– Để em dìu mợ vào phòng kẻo trời lạnh trúng gió thì khổ.
Liễu Thi bám vào tay con Chanh lê từng bước khó nhọc. Vết thương ở trên lưng do cô cử động mà rách càng lớn, cô cảm giác từng mảng thịt của mình đã bám chắc vào thớ vải, càng lúc càng thấy xót.
Từng bước chân như muốn đòi mạng cô.
– Mợ đi chậm chút kẻo đau.
– Ừm, cảm ơn em.
Lần đầu tiên trong suốt bao năm qua có người quan tâm tới mình, Liễu Thi thấy nghẹn ngào, quyết sau này sẽ đối xử thật tốt với con bé.
Con Chanh còn định chạy đi mời thầy thuốc băng bó giúp Liễu Thi nhưng cô cản lại. Cô biết bà cả không cho phép điều đó, ngay cả chuyện hôm nay được khiêng bằng tấm ván cũng là cố ý hạ nhục cô trước mặt người hầu trong nhà, cũng may con Chanh kiếm được ít thuốc cầm m.á. u với chút vải trắng để băng bó vết thương.
Khoảng chừng hai giờ sau Liễu Thi đã được băng bó cẩn thận, lại có chút cháo trắng lót dạ nên cô cảm thấy đỡ mệt hơn hẳn.
Bà cả vừa cho người đến thông báo rằng bà còn bận lo hôn lễ của cậu ba, tạm thời cô cứ ở yên trong phòng, không có lệnh của bà thì cấm có ra ngoài.
Liễu Thi nghe thế thì cảm thấy vui mừng, nghe nói những nhà danh giá như họ Hồ thì lễ nghi, phép tắc rất nhiều, cô sợ mình mắc lỗi lại chịu roi vọt, tranh thủ thời gian này nhờ con Chanh chỉ dạy cho, cô còn phải sống ở đây cả đời, cố gắng lấy lòng bà cả để được yên ổn vậy.
Không biết có phải đêm đầu tiên xa nhà hay không, càng về tối Liễu Thi thấy càng lạnh.
– Ui, tháng năm rồi sao còn sương mù vậy ta, em đóng cửa lại nhá. Mợ nghỉ sớm đi ạ, em ở bên ngoài canh cho mợ ngủ, có chuyện gì mợ gọi em ngay nhé.
Nói xong con Chanh đi ngoài rồi đóng cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!