Dù hành động của Liễu Thi rất liều lĩnh nhưng thái độ cương quyết của cô đem đến cho người khác cảm giác rất an tâm, cũng không còn cách nào khác, quan Trịnh ra lệnh cho người hầu làm theo lời Liễu Thi dặn.
– Bà Ba, đi chuẩn bị những thứ cô ấy cần đi.
Nói xong quan Trịnh cũng đi ra sân xem Liễu Thi sẽ làm như thế nào để cứu sống vợ mình thì thấy Liễu Thi trán đã nhễ nhại mồ hôi vì mệt nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì cõng bà ấy, gắng sức nói:
– Mang giúp tôi cái chõng.
Người hầu lập tức bê chõng tre từ trong phòng ra ngoài sân, tới tận khi đặt bà Trịnh xuống chõng, Liễu Thi cũng không hiểu tại sao mình lại cõng được nổi bà Trịnh lâu như vậy, cô chỉ nghĩ đơn giản sẽ cố hết sức cứu bà Trịnh mà thôi.
Trong lúc chờ người hầu mang than và dược liệu tới, Liễu Thi dùng dây thừng trói chặt người bà Trịnh cố định với cái chõng, tránh để chút nữa vì đau đớn mà bà ấy bỏ chạy thì sẽ hỏng chuyện.
Dù cậu không nói hết nhưng cô vẫn tự hiểu, phải diệt bằng sạch đám trùng con này, chỉ cần một con sống sót chạy về báo được với trùng tổ thì sẽ nguy hiểm tới tất cả mọi người.
Liễu Thi dịu giọng cổ vũ bà Trịnh:
– Bà lớn cố gắng chịu khổ một lát, tôi nhất định sẽ giúp hết sức.
Lúc này thần trí bà Trịnh đã mơ màng, nửa tỉnh nửa mê gật đầu với Liễu Thi. Chỉ có những người cận kề với cái c.h.ế. t mới cảm nhận được nó rõ ràng tới chừng nào và càng trân quý từng giây từng phút được sống.
Dưới ánh nắng mặt trời nhè nhẹ buổi sớm, Liễu Thi lờ mờ thấy được những con trùng thi bên dưới lớp da của bà Trịnh, có con đã bò gần lên tới đỉnh đầu, chuẩn bị cắm cái xúc tu vào tủy sống của bà ấy. Chẳng trách bệnh bà Trịnh đột nhiên trở nặng…
– Bẩm ông lớn, đồ đã được chuẩn bị xong rồi ạ.
Quan Trịnh gật đầu. Gia nô hiểu ý bê chậu than hồng cháy đỏ rực tới trước mặt Liễu Thi. Một người hầu khác thì cung kính đưa cho cô một bọc thuốc, có đủ những dược liệu cô cần. Liễu Thi không chần chừ, lập tức vứt chúng vào trong chậu than.
Dược liệu vừa vào lò đã bén lửa, lập thức bốc lên khói xanh nghi ngút, Liễu Thi một tay đẩy chậu than xuống dưới gầm chõng, một tay dùng chiếc quạt mo cau thổi cho lửa nóng đều.
– Lấy thêm tấm mền lớn trong nhà ra đây cho tôi.
Sau khi người hầu mang tấm mền ra, Liễu Thi nói tiếp:
– Phiền mọi người mỗi người một góc, căng mền che giúp tôi.
Việc che mền xung quanh sẽ giúp giữ nhiệt của than càng hiệu quả, ép trùng thi bên trong người bà Trịnh ra càng nhanh, giúp bà ấy bớt đau phần nào.
Trông thấy bốn người hầu định cầm lấy bốn góc của tấm mền thì Liễu Thi lập tức hét lên:
– Không được, sinh lão bệnh tử, tứ là tử, ba người ba góc thôi.
Người đời hay nói vững như kiềng ba chân, Liễu Thi tận lực để ý những chi tiết nhỏ nhất có thể, chỉ mong việc đẩy trùng suôn sẻ, cứu được bà Trịnh một mạng.
Quả nhiên sau khi trùm mền, không khí bên trong càng lúc càng nóng, cả người Liễu Thi cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cánh tay nhỏ bé của cô vẫn quạt chậu than hồng không ngừng nghỉ.
– Aaaa.. N…. óng, ónggg quá….
– Thả…ôi…. ra…
Bà Trịnh ú ớ kêu lên những tiếng rên rỉ đau đớn, rồi vung tay đạp chân vùng vẫy. Cũng may trước khi xông than, Liễu Thi đã sai người trói chặt tứ chi bà ấy lại, lại nhét thêm tấm giẻ vào miệng đề phòng cắn lưỡi tử tự.
Những con trùng thi bị nhiệt của lửa nóng thiêu cháy, từng con từng con giãy giụa dưới lớp da của bà Trịnh, Liễu Thi còn vểnh tay nghe được những tiếng la hét, gào rú từ chúng.
Từ trong cơ thể bà Trịnh vang lên những tiếng lách tách như nổ phổng.
– Tôi ông…không chịu được, giết…ôi đi!
– Ông…. ơi, iết…tôi đi!
Quan Trịnh đứng ngoài nghe thấy tiếng than khóc thống khổ của vợ mình thì lòng đau như cắt, định vén mền xông vào thì Liễu Thi ngăn lại, cô nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!