– Không lẽ có người hạ cổ nhà quan Trịnh sao cậu?
Cậu cả lắc đầu, đáp:
– Không phải, nhà họ Trịnh vì lý do nào đó mà dính trùng thi rồi. Con đầu đàn to béo kia gọi là trùng tổ, chính là cái xác bị trùng thi điều khiển, mỗi đêm đều sẽ đội mồ sống dậy, bò tới nhà người bị ám để hại họ.
Vì mỗi nhà đều sẽ có thần bếp giữ cửa, mà trùng thi sợ nhất là lửa nên chúng không dám cứ thế bò vào, chỉ đành tách ra thành những con trùng nhỏ để tránh bị thần bếp phát hiện.
Liễu Thi dõi mắt nhìn theo hướng những con trùng nhỏ đi thì thấy chúng đang bò về phía phòng của bà Trịnh, từng con mập mạp lúc nhúc bò san sát nhau như nấm dại sau mưa.
– Có muốn xem tiếp không?
Nghe cậu hỏi thì Liễu Thi gật đầu. Cô cẩn thận đi từng bước về phía phòng bà Trịnh sợ lũ trùng thi biết được, quay ra ám cô thì nguy.
Từ bên ngoài, Liễu Thi vén tấm rèm che ngó vào thì thấy đám trùng thi đã bò được lên giường, từng con từng con chui vào lỗ mũi bà Trịnh, những chiếc xúc tu của chúng còn phun ra chất tanh hôi màu trắng lên khắp mặt bà ấy. Có vẻ vì khó thở mà mặt bà Trịnh tái mét đi.
Thấy tình huống nguy cấp Liễu Thi định hô lên để đánh thức mọi người trong phủ thì bị cậu cả ngăn lại, cậu nghiêm giọng nói:
– Em mà la lên không những hại bà ta mà còn hại tất cả những người trong phủ này đấy! Đám trùng thi này chỉ đang hút dần dương khí của bà ta thôi, tạm thời chưa nguy hiểm tới tính mạng.
Liễu Thi sợ hãi gật đầu lia lịa, hỏi lại cậu:
– Vậy giờ em phải làm gì đây cậu.
Cậu đáp:
– Giờ em coi như không thấy gì, quay về phòng ngủ tiếp, sáng mai chờ đám trùng thi này ngủ yên trong cơ thể bà ta, tôi sẽ có cách diệt chúng.
Lần này Liễu Thi nghe lời cậu, quay người đi về phòng. Cô đặt tay lên đầu suy nghĩ miên man, đột nhiên hỏi cậu:
– Vậy nhà họ Trịnh không phải là trùng tang sao cậu?
Cậu luôn bên cạnh Liễu Thi để bảo vệ cô, thấy cô hỏi thì lập tức trả lời:
– Vừa là trùng tang mà cũng không hẳn là trùng tang.
Liễu Thi khó hiểu hỏi:
– Dạ? Cậu có thể nói rõ được không ạ?
– Em cứ hiểu đơn giản trùng tang là khi một người c.h.ế. t vào ngày giờ độc, thì sẽ bị thần trùng nhớ, bắt hồn người đó về tra tấn đánh đập cho đến khi khai họ tên ngày tháng năm sinh của người nhà để thần trùng bắt tiếp thì thôi.
Còn trùng thi là trong quá trình chôn cất, người nhà người c.h.ế. t để làm việc gì đó động chạm tới bề trên, khiến cho ông ta phật ý, sai lính của mình là trùng thi tới ám cho cả gia tộc đó tới khi suy vong thì thôi.
Chúng không g.i.ế. c người trực tiếp mà hút dần dương khí, cho tới khi ngã bệnh rồi c.h.ế. t từ từ hoặc khiến thần trí của người bị ám trở nên điên loạn do hít quá nhiều khí độc của trùng thi gây ra mà tự tử.
Liễu Thi nghe vậy thì gật gù hỏi tiếp:
– Vậy phải giải trùng thi kiểu gì đây ạ?
Cậu cả đáp:
– Trước tiên sáng mai em cứu bà Trịnh trước, trùng thi thuần âm, sợ nhất là lửa có tính hỏa, chỉ cần lấy lửa đốt thêm ít dược liệu gồm xả, củ gấu, đơn mãng tử, huyền xà thì có thể cứu được bà ta.
– Đơn giản thế thôi ạ?
Cậu cả lắc đầu:
– Có thể duy trì được tính mạng bà ta thêm một năm thôi. Cách này chỉ mới diệt được ngọn là đám trùng con, còn muốn chấm dứt hoàn toàn họa diệt tộc nhà họ Trịnh thì cần tìm đến nấm mồ của người đầu tiền chết, gọi là trùng tổ, g.i.ế. c được nó thì nhà họ Trịnh mới tai qua nạn khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!