Chương 27: (Vô Đề)

Liễu Thi sốt ruột, tối hôm đó lập tức cho người hầu chuẩn bị xe ngựa rồi khởi hành lên tỉnh.

Từ nhà họ Hồ lên tỉnh mất chừng ba giờ đi xe, Liễu Thi có chút lo lắng, hiện giờ cô mới chỉ biết chút da lông mà thôi, vả lại những điều cô biết chỉ là kiến thức đọc qua sách, chưa được thực hành nhiều, mà bà cả lại giao cho cô tới nhà quan lớn như vậy, không sợ sao được.

– Đừng sợ, tôi sẽ giúp em.

Hiện giờ Liễu Thi không dám nhìn cậu, nghĩ lại đêm hôm qua cậu đã "xấu" nhường nào, cô vừa thẹn vừa giận, giả vờ vén rèm ngắm trời nhìn đất bên ngoài xe ngựa.

– Dạ.

Hồ Nam thấy Liễu Thi ngó lơ mình thì hậm hực hỏi:

– Sao em không nhìn tôi nói chuyện?

Liễu Thi vội lấy một cái cớ:

– Em đang nhìn xem tối nay có thiên thời địa lợi để làm việc không đó cậu.

Hồ Nam hừ hừ:

– Thay vì cầu trời cầu đất em không thử xin tôi chỉ cho này.

Liễu Thi chắp tay:

– Vậy xin cậu chỉ bảo em thêm ạ.

– Em cứ nghĩ mọi chuyện đơn giản thì sẽ đơn giản, bất kể chuyện người dương hay người âm cũng thế, chỉ cần em tìm ra nguyên do thì mới giải quyết được, cũng như một người ốm cần phải bốc thuốc đúng bệnh thì bệnh mới trị được tận gốc.

Nghe cậu nói Liễu Thi rút ra được nhiều điều, trước cô chỉ chăm chăm tìm cách giải quyết mà không chú ý nguyên nhân gây ra nó, vì thế đã khá nhiều lần mắc sai lầm, may mà sửa vẫn kịp.

Liễu Thi vừa tới cửa phủ quan Trịnh thì thấy có người sắc mặt tái xám chạy ra, suýt thì va trúng Liễu Thi, may thay cô kịp lách người tránh sang một bên.

Liễu Thi đi tới trước mặt hai người canh cửa, đưa phong thư bà cả giao cho cô, nói:

– Tôi là người nhà họ Hồ, phiền hai anh giao bức thư này tới tay quan Trịnh.

Mà hai người này dường như đã được dặn trước, lại trông Liễu Thi xinh đẹp, khí độ bất phàm, liền không nghi ngờ mà cúi người, đưa tay mời cô:

– Mời tiểu thư vào đi ạ, quan trên đã căn dặn từ trước. Tôi sẽ dẫn đường cho người.

Liễu Thi gật đầu, ung dung đi theo người kia vào phủ quan Trịnh. Không hổ là phủ của quan thất phẩm, khắp nơi đều bày trí các loại kỳ trân dị bảo xa hoa, nhưng xét về độ cổ kính thì vẫn kém phủ nhà họ Hồ một bậc.

Càng đi sâu vào trong phủ, Liễu Thi lại càng cảm nhận được âm khí nồng đậm, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối của xác chết.

Từ xa Liễu Thi đã trông thấy quan Trịnh đang sốt sắng đi đi lại lại ngoài cửa, ông ấy đã ngoài năm mươi tuổi, sở dĩ cô có thể nhận ra bởi ông ấy mặc Chu y và đội mũ Lương quan, trang phục dành riêng cho quan lại thời Lý.

– Cô là…

Liễu Thi chưa kịp mở lời thì quan Trịnh đã lên tiếng trước, cô vội cúi người đáp lễ:

– Bẩm ngài, tôi họ Liễu tên Thi, là con dâu nhà họ Hồ, được bà lớn cử tới đây ạ.

Quan Trịnh thấy Liễu Thi còn chưa tới hai mươi tuổi thì tỏ ý nghi ngờ, nếu là người khác đã sớm bị ông ta đuổi ra khỏi phủ nhưng nghĩ đến nhà họ Hồ sâu như cái đầm không đáy, có khi lại là cao nhân bất lộ tướng.

Liễu Thi đưa lá thư cho ông ta, nói tiếp:

– Đây là thư mà bà lớn gửi cho ngài, mời ngài xem qua.

Quan Trịnh cầm lấy lá thư, mở ra xem thì sắc mặt khó coi hơn hẳn, hừ lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!