Liễu Thi nghe vậy thì đỏ mặt, cô thầm mắng cậu thật xấu xa, đang nói chuyện nghiêm túc mà.
– Cậu, cậu đừng có mà đểu thế.
Cậu cả nghe vậy thì bật cười lớn, người hầu xung quanh không hiểu có chuyện gì mà cậu vui thế, ngay cả bà cả cũng thấy bất ngờ, đứa con trai lớn này của bà từ bé đã lầm lì, bướng bỉnh, rất hiếm khi cười, vì thế bà luôn thiên vị thằng ba hơn.
– Trong vụ này Liễu Thi đã phải chịu uất ức lớn rồi, vả lại mẹ chắc hẳn không mong con đàn bà kia mang tiếng xấu trộm cắp, muốn chuyện êm xuôi thì cũng không khó. Con thấy Liễu Thi quản gia phủ tốt đó chứ, mẹ thấy sao?
Bà cả tức xanh mặt khi cậu cả uy h.i.ế. p bà ta trắng trợn, biết không còn cách nào khác, bà cả đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố gượng cười truyền lệnh:
– Bà Bích, đi truyền lệnh xuống dưới, từ giờ mợ cả sẽ nắm toàn quyền quản gia trong phủ. Chuyện ngày hôm nay, người trong phòng cấm hé ra ngoài nửa chữ!
Liễu Thi xem như trong họa gặp phúc, vô tình lại được toàn quyền quản gia trong phủ, cô cúi người tạ ơn bà cả:
– Con dâu sẽ không làm mẹ thất vọng.
Nam viện còn một số chuyện, con xin phép được lui trước.
Bà cả mặt hằm hằm khó chịu, chỉ hừ một tiếng, không đáp lại lời Liễu Thi. Sau nhiều lần bà cả lật mặt như này, Liễu Thi đã triệt để thất vọng về bà ta, cô không quan tâm bà ta quý hay ghét mình nữa, miễn sao cô không làm sai thì bà cả chẳng bắt bẻ hay làm khó dễ được cô.
– Em về trước cậu nha.
Liễu Thi chào cậu cả, lúc đi ngang qua cậu, cô chợt nhớ đêm lần trước đã gây bao chuyện thi phi, vội khẽ giọng dặn trước cậu:
– Cậu không được làm bừa như lần trước đâu đó!
Cả chiều hôm đó Liễu Thi đọc sách không vào, cô lật đi lật lại trang sách mà hồn treo lên mây. Dù chuyện cậu ba đã được cậu cả giải thích, nhưng Liễu Thi về phòng nghĩ lại thì thấy không ổn.
Cô nhớ tuần trước có người hầu mang bánh khoai cho cô ăn chiều, cô cứ tưởng nhà bếp làm mang lên như thường lệ nên cũng không để ý, thật không ngờ lại là cậu ba làm. Liễu Thi hiểu rằng cậu cả nói cậu làm trước mặt mọi người là để bảo vệ cô mà thôi, một tuần qua cậu có việc bận, sao làm bánh cho cô được.
Chẳng lẽ cậu ba có tình cảm với cô thật? Thế nên Hà Chi mới ghét cô. Vốn ban đầu Liễu Thi cũng không định phạt nặng hay làm bẽ mặt Hà Chi nên cô mới sai người để cái vại vào trong phòng đóng cửa kín, chỉ cho người thân cận vào.
Liễu Thi càng nghĩ càng thấy đau đầu, cô không biết phải giải quyết chuyện này sao, tạm thời tốt nhất tránh mặt cậu ba, để mọi người đỡ khó xử.
Con Chanh đã được Liễu Thi gọi lại bên người, nó thấy cô cứ ngồi ngẩn ngơ thì quan tâm hỏi:
– Mợ, từ lúc mợ về phòng, em thấy mợ cứ buồn buồn thế nào ý.
Vừa nói nó vừa đặt mâm cơm xuống.
– Em hâm thức ăn lần thứ hai rồi mà mợ chẳng buồn động đũa.
Liễu Thi thở dài, cầm chén cơm lên cố ăn cho xong bữa tối.
Con Chanh ngồi hầu Liễu Thi dùng bữa, nó gắp miếng thịt vào chén cho cô, cười trêu:
– Em thấy mợ phải sụt mấy ký rồi đó, mợ cố ăn nhiều cho tẩm bổ, hì hì, sắp tới rằm Trung Thu rồi đó! Năm nay trong phủ rước thêm hai nàng dâu, sẽ náo nhiệt lắm đây.
Liễu Thi nhìn miếng thịt đã được luộc chín thì cảm thấy dạ dày sục sôi khó chịu, cô vội gặp nó để vào mâm rồi quay sang nhìn con Chanh nói:
– Mợ thích ăn cơm rau với trái cây hơn, lần sau em dặn nhà bếp không cần mang đồ mặn lên cho mợ đâu.
Con Chanh nghe vậy thì thấy kỳ lạ, nó nhớ trước đây mợ dù không thích ăn thịt, nhưng mỗi bữa vẫn sẽ ăn một ít cơ mà.
Dù là vậy con Chanh cũng không dám hỏi nhiều, nó vẫn sợ mợ giận nó sau việc cháy vại lần trước nên làm việc gì cũng cẩn thận chu toàn hơn để không làm phật ý mợ.
– Dạ vâng ạ, em sẽ chú ý.
Liễu Thi gật đầu, ăn nốt chén cơm thì sai con Chanh thu dọn. Từ lần gặp soái vong trở về, cô cảm thấy cơ thể mình có chút khác thường, nhưng cụ thể khác ở đâu thì Liễu Thi không giải thích được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!