– Cô nói gì cơ?
– Tôi nói là rắn trong thùng không có bùa ngải gì, giờ đến lượt cô cần chứng minh sự trong sạch của mình rồi đó!
Hà Chi sợ hãi, ngay cả bước chân cũng lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã.
Liễu Thi lại chỉ tay về phía bà Bích và thằng Tý đang đứng, cô nói:
– Mợ biết rắn sợ nhất là gì không? Chính là bột hùng hoàng đó! Bà Bích và thằng Tý đều không tiếp xúc với bột hùng hoàng nên mới bị rắn cuốn tay. Còn con Ngân vì đã từng dùng bột hùng hoàng, rắn ngửi thấy mùi nên mới tránh xa.
Hà Chi vẫn cố chấp cãi:
– Chị đừng ngậm m.á. u phun người, ngải của mẹ đã bị trộm từ hai hôm trước, nếu có bột hùng hoàng thì cũng rửa tay trôi lâu rồi! Sao còn lưu lại được đến giờ.
Liễu Thi nhìn Hà Chi, chắc nịch nói nói:
– Cô không dám! Nếu để bột hùng hoàng tiếp xúc với nước sẽ gây trầy da tróc vảy, thậm chí gây bỏng! Nếu tôi đoán không làm, lần trước mợ đã sai con Ngân lén tới Nam viện, thêm bột hùng hoàng lên cái vại, rồi đổ rượu vào phải không? Trong phủ ai lấy thứ gì đều sẽ được ghi chép rõ ràng trong sổ sách.
Dứt lời Liễu Thi nhìn về phía con Liên ra hiệu, lập tức nó dâng sổ sách ghi chép chi tiêu trong phủ cho bà cả. Liễu Thi đã dùng bút lông khoanh lại, nên bà cả dễ dàng nhìn thấy được dòng chữ:
– Tối ngày 8-8 âm lịch, mợ ba cho người lấy ba hũ rượu.
Dường như biết Hà Chi định nói gì, Liễu Thi đã đánh phủ đầu cô ta trước:
– Mợ đừng có bảo mợ hay cậu ba tối hôm đó uống rượu, tôi đã xem kỹ sổ sách cả những tháng trước rồi, hai người đều không uống rượu bao giờ, vả lại tối hôm đó trước khi chiếc vại đựng ngải phát nổ, tôi còn gặp cậu ba ở Tàng Thư các!
Liễu Thi bước lại gần Hà Chi, kéo tay cô ta, nói:
– Giờ ai thật ai gian mợ cứ bỏ tay vào vại là biết!
Bấy giờ Hà Chi mới hiểu được ý định của Liễu Thi, cô ta tưởng mình đã làm kín kẽ rồi, thật không ngờ vẫn bị tóm, lại nhìn đám rắn trơn trượt đang cuộn tròn lấy nhau mà thấy ghê tởm, bảo cô ta bỏ tay vào đây, thà g.i.ế. c cô ta đi cho xong.
– Chị dâu, tôi, tôi nhận được chưa!
Chị độc ác vừa vừa hai phải thôi chứ! Tôi không động vào mấy thứ gớm ghiếc này đâu!
Liễu Thi không ngờ Hà Chi lại nhận tội nhanh thế, cô cười nhìn Hà Chi hỏi:
– Mợ có lòng hại người, cớ sao không có gan chịu tội?
Từ nhỏ Hà Chi đã sống trong nhung lụa, cũng chưa từng bị cha mẹ la mắng bao giờ, đây là lần đầu tiên có người dám lên giọng dạy dỗ Hà Chi. Hà Chi uất ức, hất tay Liễu Thi ra, hét lên:
– Đều không phải tại chị trước sao!
Từ buổi tối hôm đó trở về, cậu ba như người mất hồn, có lần tôi nhìn thấy cậu ba từ xa nhìn chị, còn xuống bếp tự tay làm điểm tâm, sai người đem đến Nam viện. Con hồ ly tinh như chị chắc chắn chị đã dở trò gì đó với chồng tôi rồi!
Cậu ba ngồi bên phải bà cả, từ nãy đến giờ chỉ ngồi xem kịch vui, nghe thấy vậy thì tức giận, chạy nhanh lại bịt miệng Hà Chi:
– Hà Chi!
Cô ăn nói bậy bạ gì thế! Tôi đã đối xử tệ bạc hay đánh đập chửi bới cô ngày nào chưa?
Hà Chi nước mắt giàn giụa, ngước đầu lên nhìn vào mắt cậu ba, hỏi:
– Nhưng cậu có yêu em không?
Cậu ba lặng đứng người, hồi lâu không trả lời được câu hỏi của vợ mình.
Liễu Thi thật không ngờ lại có chuyện này. Trong trí nhớ của cô, đây mới là lần thứ tư cô gặp cậu ba, lần thứ nhất là cậu cả mượn xác hoàn hồn, lần thứ hai là lúc ở Tàng Thư các, lúc đó cậu ba còn ngầm ám chỉ cho cô, vụng trộm ngải này là Hà Chi làm, lần thứ ba là lúc vại ngải phát nổ, cô cứ ngỡ Hà Chi chỉ ghen tuông lần nhập xác, thật không ngờ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!