Chủ tiệm hớn hở:
– Chuyện này đơn giản. Giờ tôi đi kiếm rắn ngay cho cô.
Dứt lời chủ tiệm nói vọng vào trong nhà:
– Con Thảo đâu, ra trông hàng cho tao.
Trước khi đi ông ta còn bảo Liễu Thi, muốn mua thêm gì thì cứ hỏi con gái ông ta, nó rất rành các vị thuốc, sẽ tư vấn nhiệt tình cho cô.
Liễu Thi gật đầu chào chủ tiệm, cô đoán không sai, những tiệm thuốc bắc như này nhất định có bán rắn sống, vì đây là vật triều đình cấm nên họ không dám công khai mà thôi.
Trong lúc chờ chủ tiệm trở về, Liễu Thi trò chuyện cùng con gái ông ta cho đỡ buồn, con bé chạc tuổi con Chanh, trông rất lanh lợi.
– Em có thể phân biệt được tất cả các loại thuốc trong tiệm thật sao?
– Dạ, lầu dưới nhà em bày xác các loại côn trùng, động vật nhỏ phơi khô để ngâm rượu hoặc làm các vị thuốc, còn chị muốn mua thảo dược thì có thể lên lầu hai. Nhà em có mối độc, những tiệm thuốc khác chưa chắc đã có đâu chị.
Liễu Thi nghe nó giới thiệu thì thấy tò mò, giờ cũng không có việc gì làm, cô tiện chân bước lên lầu hai xem thử. Quả nhiên lầu hai còn nhiều đồ hơn lầu một, các vị thuộc chật kín trong các hộc tủ nhỏ. Liễu Thi đi một vòng xem thử có thứ gì hay ho không.
Lúc đi ngang qua quầy thuốc nọ, Liễu Thi ngửi thấy mùi hương quen thuộc
- chính là mùi thơm dính trên viên thuốc ở lần đi lấy đất. Cô vội chỉ vào bọc nọ, hỏi:
– Đây là gì thế em?
Con Thảo mở cửa tủ, mở bọc ra cho Liễu Thi xem, Liễu Thi càng ngửi thì càng chắc chắn đây chính là mùi hương hôm nọ.
– Đây là nhựa anh túc đó chị, được chiết từ hoa anh túc trên rừng đại ngàn Tây Bắc. Thứ này quý hơn vàng, mỗi năm nhà em chỉ nhập được vài lạng thôi, đây là nhựa hoa anh túc duy nhất còn lại của năm nay đó chị.
Liễu Thi bắt lấy tay con Thảo, hỏi:
– Ở trong thôn này chỉ có nhà em bán thôi à?
– Em có thể cam đoan cả tỉnh không quá ba nhà bán, nhựa hoa anh túc màu vàng, màu trắng thì nhiều, còn đây màu tím, hiếm lắm luôn chị.
– Hiếm như vậy à? Thế nó có tác dụng gì em?
Thấy con Thảo có vẻ lưỡng lự, Liễu Thi dúi vào lòng bàn tay nó một nén bạc, cổ vũ:
– Em cứ nói đi, chị hứa sẽ giữ bí mật, không kể ai nghe đâu!
Quả đúng cha nào con nấy, có bạc con Thảo hí hửng kể:
– Nhựa anh túc hiếm là vì nó là thuốc cấm, nhà ai mà dám trồng thì quan lớn tới gông cổ như chơi. Đây là loài hoa có dược tính, nếu ăn hoa vàng hoặc hoa trắng với liều lượng ít thì có thể giảm đau, chữa bệnh. Còn nếu dùng quá nhiều hoặc động phải hoa tím thì nguy rồi, sẽ gây ảo giác, làm người ta mất đi lý trí… không còn là chính mình nữa đó chị!
Nghe tới đây Liễu Thi đã có thể đoán được âm mưu của người muốn hại cô, người đó cho nhựa anh túc vào thuốc bà cả giao, định khi cô ngậm xong sẽ gây ảo giác, chìm trong hoang tưởng. Nhân lúc cô bị dục vọng khống chế, đám thợ kia sẽ thừa nước đục làm nhục cô! Làng Bắc Sơn có tục lệ, phụ nữ có chồng mà tằng tịu với người đàn ông khác, sẽ bị bỏ lồng heo cho trôi sông, c.h.ế. t cũng không được yên, trở thành dã quỷ lang thang dưới nước!
Người nào mà ra tay thật độc ác, không chừa cho Liễu Thi một đường lui.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, may thay Liễu Thi lại vô tình làm rơi viên thuốc, con cá trê lại ăn phải khiến nó nổi điên, rồi lão Nhất dính m.á. u độc của cá trê ăn thịt người, nên mới mất đi nhân tính, tàn sát cả anh em thân cận với mình.
– Gần đây có người nào mua nhựa anh túc của nhà em không?
Con Thảo trở nên im bặt, lát sau nó mới nói:
– Chuyện này liên quan tới việc buôn bán của gia đình nên em không kể được. Em chỉ có thể tiết lộ với chị, người đó là nữ thôi!
Liễu Thi biết dù mình có cố hỏi cũng vô tác dụng, cô gật đầu, lại mua thêm một ít thảo dược, coi như cảm ơn con Thảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!