Chương 22: (Vô Đề)

Hà Chi chạy theo cậu ba, từ xa trông thấy chồng mình thủ thỉ gì đó với Liễu Thi thì ghen lồng lộn, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nắm lấy cánh tay cậu ba, thân thiết hỏi:

– Trễ thế này cậu còn ra khỏi phòng nhỡ cảm lạnh thì sao, sắp sang thu rồi đó. Cậu với em về nghỉ nha.

Cậu ba gỡ tay Hà Chi ra, không vui nói:

– Sân viện chỗ chị dâu bị cháy như thế này, em không hỏi han một câu được à?

Hà Chi nghe thấy vậy thì uất ức khóc:

– Tự nhiên đêm hôm nghe tin Nam viện cháy cậu chạy vội, cả giày cũng chưa kịp mang, em lo cho cậu đâu để ý đến chuyện khác được.

Cùng là phận phụ nữ với nhau, Liễu Thi hiểu được ác ý của Hà Chi với cô từ đâu mà có. Nếu là cô cũng trong hoàn cảnh của cô ấy, nửa đêm chồng ở phòng người khác, ai mà vui cho nổi, huống chi cô ấy cũng chưa làm gì hại cô.

– Tôi cảm ơn vợ chồng cậu mợ quan tâm, cậu ba nghe vợ, về sớm nghỉ đi, chuyện Nam viện tôi tự lo liệu được.

Cậu ba vẫn không yên tâm, trước khi đi còn dặn dò Liễu Thi thật kỹ:

– Vậy chị cẩn thận, có chuyện gì thì kêu người ngay đó! Với nhớ lời tôi nói lúc tối….

Câu cuối cùng cậu ba đè thấp giọng xuống, gần như là phát không ra tiếng. Liễu Thi ngẩn người, ý cậu ba là có chuyện gì thì tìm cậu ấy giúp sao?

Cậu ba và mợ ba đã rời đi, những người khác thấy hết chuyện đã hóng cũng tự động về phòng mình. Thoáng chốc sân viện đông người chỉ còn lại Liễu Thi, con Chanh và người hầu quét dọn.

Con Chanh quỳ xuống, rưng rưng khóc:

– Lỗi em không canh chừng kỹ, em, em có lỗi với mợ. Mợ phạt sao em cũng chịu, chỉ xin mợ đừng đuổi em đi.

Nhìn con Chanh khóc, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, Liễu Thi thấy cũng mủi lòng, nhưng nhớ ra cậu đã dặn ở phủ này tuyệt đối không được tin tưởng bất kỳ ai, cô có phần ngập ngừng không biết phải làm gì với con Chanh sao cho ổn thỏa.

– Mợ ơi, em không lười biếng trốn việc mợ giao đi ngủ đâu. Em đang đợi mợ về thì đột nhiên thấy rất buồn ngủ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Liễu Thi gật đầu, nói:

– Từ ngày chị mới vào phủ, chỉ có cái danh hão mợ cả, người hầu gia nô trong phủ đều khinh ghét, mỗi em không coi thường chị, còn ở bên giúp đỡ chị rất nhiều, tấm lòng của em, chị rất trân trọng, cũng đã tin tưởng giao cho em rất nhiều việc.

Nhưng việc hôm nay là chuyện lớn, em đã mắc lỗi, chị cần phải thưởng phạt phân minh, để người hầu khác trong phủ nhìn vào.

Con Chanh ôm lấy chân Liễu Thi, xin cô:

– Em là cô nhi từ bé không nơi nương tựa, xin mợ đừng đuổi em đi, em biết mợ thương em nhất mà.

Liễu Thi gật đầu chấp thuận. Cho tới khi sự việc sáng tỏ, cô không thể để con Chanh làm người hầu thân cận bên mình được nữa.

– Em tên là gì?

Người hầu gái đang quét sân, thấy Liễu Thi gọi mình thì vội quỳ xuống, nói:

– Bẩm mợ cả, em tên Liên.

– Mấy ngày này em hay cai quản công việc ở Nam viện thay Chanh.

Con Liên không ngờ mình đột nhiên mình lại được mợ tin cậy, vội tạ ơn Liễu Thi.

– Dạ thưa mợ, em nhất định sẽ không làm mợ thất vọng đâu ạ!

– Còn Chanh, tạm thời em sẽ lo công việc giặt giũ, bếp núp. Giờ hai đứa đi nghỉ đi, sân viện này để sáng mai dậy sớm thu dọn sau cũng được.

Dặn dò xong xuôi Liễu Thi lên giường nằm ngủ, tối giờ xảy ra nhiều chuyện khiến người cô mỏi nhừ, sức lực bị rút sạch. Liễu Thi vừa gối đầu lên tay, vừa suy nghĩ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!