Liễu Thi nhìn bà Bích, nhắc khéo:
– Bà Bích đấy hả? Lần trước ngâm cổ trùng chắc hẳn bà vẫn thấy chưa đủ nhỉ?
Bà Bích nghĩ lại cảm giác bị lũ ngải gặm nhấm tới tận xương thì rùng mình, không dám ho he thêm nữa. Liễu Thi nhìn bà cả hỏi:
– Con đã lấy đất đúng như lời mẹ dặn, có chỗ nào sai sót mong mẹ chỉ rõ để con học hỏi.
Bà cả chỉ vào cái vại, trừng mắt nói:
– Đất đáy quan tài tôi vốn dùng để thi phép luyện ngải, cô xem chuyện tốt cô làm đi!
Liễu Thi thận trọng bước đến cạnh chiếc vại, nheo mắt nhìn kỹ thì thấy Ngải đã dần úa vàng… Cô cũng không cảm nhận được âm khí từ ngải nữa… Vậy là ngải này đã bị người khác cướp mất, xác còn mà hồn đã chết!
– Cô định giải thích chuyện này với tôi sao đây?
Liễu Thi đưa tay bứt lấy một chiếc lá ngải, lập tức sau khi cô ngắt thì lá ngải đã biến thành tro, cô đưa lên mũi ngửi kỹ, nhìn bà cả kết luận:
Nam Cung Tư Uyển
– Ngải này đã bị người khác dùng bột hùng hoàng làm thuốc dẫn, dẫn mất hồn đi.
Bà cả vốn định nhân cơ hội này giận cá c.h.é. m thớt Liễu Thi, thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn cô đã có bản lĩnh đến vậy, bà ta nheo mắt hỏi:
– Chứ không phải cô cố tình thêm hùng hoàng dẫn hồn ngải để phá hư chuyện của ta?
Liễu Thi nhìn sâu vào mắt bà cả, tự tin đáp:
– Đất là con giao cho mẹ, nếu có chuyện gì chẳng phải mọi chuyện đều đổ hết lên đầu con hay sao? Mong mẹ xem xét kỹ càng tránh bị kẻ gian qua mặt.
– Hay, hay lắm!
Cô đúng là ngày càng khá! Đất là cô giao, hạn cho cô trong ba ngày phải tìm được kẻ chủ mưu đứng phía sau, nếu không thì tội này do cô gánh!
– Vậy xin mẹ hãy giao mọi việc trong phủ do con quyết định trong vòng ba ngày này.
Liễu Thi đã nói đến nước này, bà cả cũng không thể từ chối được.
– Được cho cô thời hạn ba ngày, cô tìm không ra thủ phạm thì chính là cô, lúc đó đừng mơ thằng cả sẽ giúp được cô trốn tội!
Bà cả vung tay rời đi, để lại Liễu Thi một mình trầm ngâm suy nghĩ. Lưng Liễu Thi đã ướt đẫm, cô chỉ cố tỏ ra bình tĩnh, chứ chưa tìm ra được cách giải quyết.
Bà Bích là đối tượng khả nghi nhất, bà ta vừa không ưa cô, lại là có khả năng ra vào nhà mồ nhiều nhất, nhưng hôm cô giao đất cho bà cả, bà Bích lại đang chịu phạt, nếu bà ta có ra tay thì chỉ có thể là mấy ngày gần đây.
Nếu thật là bà Bích thì cô tìm đâu chứng cớ buộc tội bà ta bây giờ…
Còn thằng Tý là người nhận đất từ cô chuyển tới bà cả, cũng không loại trừ được khả năng nó bị ai đó mua chuộc hại cô…
Thằng nhỏ lại xuất hiện, nó bay lơ lửng trên không trung, đắc ý nói:
– Tôi đã bảo rồi mà! Ngày c.h.ế. t của chị không xa đâu.
Liễu Thi không để ý đến nó, gọi đến một đám người hầu, ra lệnh cho họ khiêng chiếc vại về Nam viện phòng trường hợp có kẻ phi tang chứng cớ.
Con Chanh thấy Liễu Thi đem theo cái vại lạ đã bị bịt kín miệng về sân viện thì thấy lạ, bèn hỏi cô:
– Trong đây chứa gì vậy mợ?
– Em trông chừng nó giúp chị, tuyệt đối không được cho ai lại gần hay mở nó ra biết chưa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!