Chương 20: (Vô Đề)

Dưới đáy huyệt là lớp bùn đất ẩm ướt, mềm nhũn như đang dẫm trên một lớp da người. Liễu Thi vội vã cúi người xuống, cố vớt lấy viên thuốc của bà cả. Ngay lúc Liễu Thi sắp bắt được thì có một con cá trê ngoi lên đớp lấy viên thuốc.

Dưới ánh đuốc mờ ảo dần hiện ra lớp da trắng phau của cá trê, nó chừng gần mười ký, trên thân nó chằng chịt những vết gân đỏ ngoằn ngoèo như giun, trên lưng còn có một cái gai to, chọc vào bắp chân Liễu Thi khiến cô đau điếng.

Liễu Thi che miệng, suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo, đây chính là cá trê ăn thịt người!

Cá trê bình thường sẽ có màu đen hoặc màu lục toàn thân, còn những con cá trê sống ở nghĩa địa chuyên ăn thịt người chết, thịt người vốn giàu chất sắt và kim loại nên động vật ăn vào hay có màu đỏ, đặc biệt ở vùng da và mắt.

Nghĩ đến con cá trê béo núc này đã ăn biết bao xác người, bụng cô liền sôi trào.

Liễu Thi nhìn kỹ thì thấy bên cạnh áo liệm chi chít những con cá trê con với cái râu dài tua rua, huyệt này đã được hạ táng ba năm, đáng lý ra cá trê sau khi ăn xong thì đã đi chỗ khác mới phải, thì ra là nó đến đây đẻ trứng, vừa hay giờ nở ra con non.

Cố coi như không thấy gì, Liễu Thi rút từ thắt lưng ra con d.a. o nhỏ, né lũ cá trê, cắm xuống góc đáy quan tài, kỳ lạ thay đất dưới huyệt còn đang ẩm ướt, cô vừa rút d.a. o lên thì đã khô cong, còn tỏa ra một luồng khí trắng.

Liễu Thi đã lấy được thứ mình cần, nhanh tay gạt đất bỏ vào cái hộp nhỏ mà bà cả giao.

Xong việc, Liễu Thi đang định trèo lên trên thì nghe thấy âm thanh lạ.

– Rào… Rào…

Con cá trê quẫy cái đuôi đập vào bùn, bùn đất hôi tanh b.ắ. n cả vào người Liễu Thi. Liễu Thi nhìn kỹ thì phát hiện những vết gân đỏ trên thân cá càng lúc càng đỏ sậm, mắt nó cũng đỏ lừ theo, chực chờ xơi tái cô.

Theo cô được biết thì những con cá trê này chỉ dám ăn thịt người chết, lúc xác đã bắt đầu phân hủy, tại sao lại nó lại cắn cô cơ chứ?

Liễu Thi rùng mình, không lẽ là do viên thuốc bà cả đưa…

Không kịp để Liễu Thi nghĩ thêm, con cá trê mẹ nhe ra cái răng sắc nhọn, phun nọc về phía Liễu Thi. May thay Liễu Thi nhanh chóng lách người sang một bên, tránh được nọc độc từ cá trê mẹ.

– Aaaaaa…..

Là tiếng của lão Nhất kêu lên đau đớn, nọc độc của cá trê không may phun vào mắt ông ta.

Liễu Thi thấy cá trê mẹ định cắn mình thì nắm chặt con d.a. o nhỏ, cắm thẳng vào đầu nó, rồi nhân lúc nó đang vùng vẫy thì trèo khỏi huyệt mộ.

Những tưởng cô đã an toàn, nhưng không, lên tới Liễu Thi còn còn trông thấy cảnh tượng hãi hùng hơn, lão Nhất rống lên như mãnh thú, hai tay bóp chặt cổ hai người lão Nhị và lão Tam.

– Lão.. lão Nhất, anh tỉnh lại đi!

– Tha tôi.. Tha tôi!

Mà lão Nhất dường như mất sạch lý trí, không do dự bẻ đứt cổ hai người kia, ném xuống huyệt. Ngay lập tức đàn cá trê con ngửi thấy mùi thịt, lao vào tranh nhau ăn rào rào.

Liễu Thi thấy ông ta mắt đỏ ngầu nhìn về phía mình, vội nhặt lấy chiếc xẻng khi nãy họ vứt dưới đất lên, giơ về phía ông ta hăm doạ:

– Đừng, đừng lại đây.

Tôi, tôi đ.â. m c.h.ế. t ông đó!

Lão Nhất giận dữ vì bị thách thức, điên cuồng lao về phía Liễu Thi. Liễu Thi nhấc cái xẻng lên, dùng hết sức quật vào người lão Nhất, nhưng vô tác dụng, ông ta quá khoẻ, chỉ dùng một tay đã nhẹ nhàng chặn được đòn từ cô.

Những vết lằn đỏ đã phủ kín mặt lão Nhất, đang dần ăn xuống cổ, lão Nhất lại gầm lên một tiếng, giơ tay bóp nghẹt lấy cổ Liễu Thi. Vì thiếu dưỡng khí nên mặt cô đỏ lừ, cần cổ mảnh mai như bị ông ta bẻ làm đôi.

Lão Nhất bóp càng lúc càng mạnh, ngay lúc nguy cấp, Liễu Thi nhớ ra ở thắt lưng mình cũng giắt một gói vôi bột nhỏ, vôi bột có thể trừ tà, cô ráng sức với lấy nó, ném mạnh vào mặt lão Nhất.

Lão Nhất ôm mặt kêu to, loạng choạng lùi về phía sau, vô tình đạp trúng lớp bùn trên thành mả mà lúc nãy ông ta đào lên, trượt chân té xuống huyệt.

Liễu Thi nhìn lão Nhất quằn quại bên dưới huyệt mà tay chân run rẩy không biết phải làm gì, giờ mà cô bỏ đi, nhỡ ông ta có mệnh hệ gì thì sao.

Nam Cung Tư Uyển

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!