Chương 2: (Vô Đề)

Liễu Thi được người hầu đưa vào sảnh chính, con bé tên là Chanh, vừa tròn mười ba tuổi, nó nói rằng từ giờ sẽ phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của cô trong phủ.

Bà cả đã ngồi sẵn giữa gian nhà, lúc này Liễu Thi mới có thời gian nhìn kỹ dung nhan của bà cả.

Dù đã ngoài năm mươi nhưng trông bà chẳng khác gái độ ba mươi cho lắm, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt phượng lạnh lùng, uy nghiêm như từ trên cao nhìn xuống.

– Thằng Tý, mày gọi cậu cả dậy chưa?

Tý cung kính đáp:

– Bẩm bà lớn, cậu cả vẫn chưa chịu dậy ạ.

Thằng Tý vừa dứt lời thì có tiếng sột soạt vang lên. Liễu Thi ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy bên trái gian phòng có kê một chiếc sập gụ lớn, xung quanh được giăng kín bằng màn tơ màu trắng.

Cô cố nhìn kỹ bên trong màn có gì thì thấy một hình nhân màu đỏ đang treo lơ lửng, hai cái tay áo của nó còn vẫy vẫy như đang gọi cô.

Liễu Thi giật mình suýt thì ngã ngửa về đằng sau.

– Ui cha, cậu chịu thay đồ rồi bà ạ. Con hầu cậu từ tấm bé tới giờ, lần đầu tiên cưới mà cậu chịu mặc đồ đỏ bà ạ. – Thắng Tý tấm tắc quay sang nịnh bà.

Bà cả nghe thấy thế thì có vẻ hài lòng, giọng nói dịu đi:

– Xem ra thằng bé thích cô rồi đấy!

Con Chanh thấy Liễu Thi nhìn mình thì bèn thỏ thẻ giải thích:

– Những lần cưới vợ trước cậu chỉ mặc đồ trắng thôi, có hôm nay là cậu chịu mặc đồ đỏ. Vậy là cậu ưng mợ rồi đấy!

Liễu Thi nghe thấy cậu ưng thì cũng thấy có chút an ủi, thầm nghĩ chỉ cần sau này mình hầu hạ cậu cho tốt, nghe lời bà, thì ở nhà này cũng không khó sống cho lắm!

Ít ra cũng đỡ hơn quãng thời gian ở với mẹ cô, ngày nào mẹ cũng bắt cô đi mai mối duyên âm cùng bà, chủ yếu là những cô gái mười ba, mười bốn tuổi nhà nghèo bị gia đình bán gạt nợ làm con dâu cho nhà giàu.

Liễu Thi không muốn làm những chuyện trái với lương tâm mình nữa.

– Nam con ơi, tới giờ lành rồi, con ra bái đường cùng vợ kẻo trễ.

Tiếng bà cả vừa dứt thì một trận gió từ đâu thổi đến, cửa rèm được đẩy sang hai bên, hình nhân bằng giấy "bay" ra. Nó bay dập dờn, lượn một vòng quanh nhà rồi mới đậu trên vai trái của cô.

Liễu Thi có cảm giác hơi thở lành lạnh lướt qua dái tai mình, cái lạnh thấu xương như đến từ mười tám tầng địa ngục.

Thi ngay cả thở mạnh thôi cũng không dám.

– Bắt đầu đi! Bà cả ra lệnh.

Quản gia dơ một nắm nhang to trước mặt Liễu Thi, khói hương nghi ngút xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy khó thở.

Sau đó quản gia cắm một nén hương, hô to:

– Thiên linh linh, địa linh linh, hôm nay ngày mồng lăm tháng năm năm giáp tuất, ta Đinh Huy xin mời gia tiên, chư vị quỷ thần về đây tề tựu, làm chứng cho hôn lễ của cậu cả nhà ta.

Sau đó ông ta gầm gừ một tiếng, cắm liên tiếp bảy nén hương vào bảy lư hương khác nhau rồi lẩm bẩm đọc một đoạn chú ngữ gì đó, Liễu Thi nghe không rõ, cô nhận thấy hình nhân đậu trên vai cô càng lúc càng lạnh khiến bả vai cô tê cứng.

Nam Cung Tư Uyển

Nghe lời mẹ dặn cô không dám ăn gì từ tối qua, bụng đã đói cồn cào còn phải đứng yên một chỗ, chẳng biết qua bao lâu, tai cô đã dần ù đi.

– Aaa, máu, vai mợ chảy m.á. u nhiều quá!

Tiếng con Chanh hét lên làm mọi ánh mắt đổ dồn về phía Liễu Thi. Lúc này cô mới để ý thấy vai trái của mình m.á. u chảy loang lổ, nhưng mà cô không cảm thấy đau một chút nào cả, không lẽ đây… là m.á. u của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!