Liễu Thi nghe vậy thì ngồi bật dậy, hỏi lại:
– Em bảo sao cơ?
– Mợ Bảo Tú bị trúng ngải độc đó ạ! Thất khiếu đều phọt ra máu, cả người đau đớn quằn quại, viện bên đó đang ầm ĩ dữ lắm mợ ạ.
Liễu Thi lắng tai nghe thì quả thật thấy có tiếng người la hét hoảng sợ. Nhưng cô nghĩ lại cả ngày hôm nay mình cũng không tiếp xúc gì với cô ấy, nếu có người xấu muốn hãm hại cô thì cũng chẳng có chứng cứ.
– Em đừng lo lắng, chị không làm gì hại cổ, không sợ hihi.
Liễu Thi nói xong với con Chanh, còn chưa kịp chào cậu một câu thì bà Bích dẫn đầu dám gia nô, hùng hùng hổ hổ xông vào.
– Làm phiền giấc ngủ của mợ rồi.
Bà Bích vẻ mặt đắc ý nói, cứ như thể chắc chắn trong phòng của Liễu Thi có đồ hại người vậy. Bà Bích cất cao giọng, nói:
– Chuyện là mợ Bảo Tú mới về phủ đã bị người ta hại, hiện chưa rõ sinh tử ra sao, ở phủ này chỉ có mợ là đáng nghi nhất, nên bà lớn sai người tới phòng mợ tìm xem có gì khả nghi không đó.
Liễu Thi cây ngay không sợ c.h.ế. t đứng, nhưng cũng không thể quá hiền để đám người hầu này lên mặt được, cô chậm rãi nói:
– Đương nhiên bà có thể lục soát phòng tôi thoải mái, nhưng.. nếu không tìm thấy gì thì sao nhỉ?
Bà Bích nghe vậy thì giật mình lùi lại phía sau, cảm giác mợ cả ngày càng sắc bén, tựa như thanh gươm đang dần được rút ra khỏi vỏ.
– Tôi tin mẹ công tư phân minh, có thưởng có phạt, không biết phủ họ Hồ ta có hình phạt gì cho đám người hầu cả gan làm loạn, dám đổ oan cho chủ nhỉ?
Bà Bích nghe vậy thì chột dạ, sợ không tìm thấy thứ dơ bẩn gì thì sao? Mợ cả tự tin như thế, hay là đã có phòng bị rồi.. Nhưng chính tai bà ta đã nghe thấy rõ ràng cơ mà, không thể nào nhầm được.
– Được thôi, nếu như không tìm được gì thì tuỳ mợ xử trí. Chỉ mong chút nữa mợ có thể cứng miệng được vầy. Giờ mời mợ đứng yên ở đây cho chúng tôi lục soát.
Liễu Thi thấy thái độ của bà Bích thì càng nghi hoặc, nhưng hồi chiều cô không tiếp Bảo Tú, từ lúc về phủ cũng không nhận đồ gì lạ… Nghĩ tới gì đó, mắt Liễu Thi không tự nhủ mà nhìn về ngăn tủ đầu giường, nơi cất bọc thuốc bắc mẹ đưa cô tẩm bổ.
Bà Bích và đám người hầu lục lọi khắp các ngóc ngách ở gian ngoài xong thì hầm hầm tiến về phía phòng ngủ của Liễu Thi, tiếng bà Bích vang lên the thé:
– Tụi bây tìm kỹ vào cho tao, đừng có để sót chỗ nào biết chưa!
Bà Bích mở ngăn tủ đầu giường, thấy cái bọc trắng quen thuộc thì cười đắc ý nhìn Liễu Thi
– Thắng Tý, mày mang ra giữa nhà, mở chỗ đông người cho tao, không nhỡ trong đây có thứ gì đó bẩn thỉu mợ lại bảo chúng ta đổ oan cho mợ.
Liễu Thi nhớ lại thái độ khả nghi của bà Mai hồi trưa thì lo sợ, mồ hôi tấm táp rơi trên trán, nếu trong bọc này có đồ hại người, cô có trăm cái miệng cũng không cãi nổi. Kể ra có nói là bà Mai đưa cô, thì họ cũng nghĩ là cô cấu kết với mẹ ruột hại vợ lẽ mới vào cửa của chồng.
Chỉ có vài giây ngắn ngủi khi thằng Tý mở cái bọc, mà Liễu Thi cảm giác như dài cả năm trời, ruột cô nóng như lửa đốt, Liễu Thi không mặt sang một bên, không dám nhìn, cô rất sợ bị người thân phản bội.
– Sao, sao có thể?
Không thể nào! Rõ ràng là..
Liễu Thi nghe thấy giọng hốt hoảng của bà Bích thì mới dám quay sang nhìn, trong bọc trắng chỉ là các vị thuốc bắc bồi bổ thông thường, nào có thứ gì hại người.
Liễu Thi không biết có chuyện gì xảy ra, cô ép mình phải nhân cơ hội này dạy dỗ bà Bích một trận:
– Bà Bích, bà đã kiểm tra phòng tôi xong rồi chớ?
– Tôi.. Tôi
Thấy bà Bích lắp bắp không thành lời, Liễu Thi tiến sát về phía bà ta, cất cao giọng:
– Khi nãy bà nói sao nhỉ? Nếu mẹ ở đây, tôi tin chắc mẹ sẽ vì tôi chủ trì công đạo trừng phạt đám người hầu dám lên mặt chủ như bà đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!