Chương 18: (Vô Đề)

Bà Mai vốn đang hùng hổ, nghe được câu hỏi của Liễu Thi thì bối rối, đơ mất một lúc không biết trả lời sao. Liễu Thi lại nói tiếp:

– Con còn nhớ hồi bé mẹ rất tốt với con, chăm lo cho con từng chút một, cưng nựng con còn hơn cả công chúa. Chỉ từ sau cái lần mà mẹ con mình đi lễ Phật, con ngã xuống núi bị thương nửa năm trời, khi tỉnh dậy mẹ lạnh nhạt hẳn.

Liễu Thi nói tới đây bỗng dưng ôm đầu, ngọn núi năm cô tám tuổi ngã xuống hình như rất giống với núi mà người lái buôn họ Bùi lần trước. Cô có cảm giác mình đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Bà Mai xắn tay áo lên, một vết bỏng ngoằn ngoèo xấu xí hiện ra, bà ấm ức nói:

– Con còn nhớ vết bỏng này từ đâu mà có không? Năm con bảy tuổi, nghịch nước sôi, suýt nữa thì c.h.ế. t bỏng, là mẹ dùng tay che chắn cho con đó!

Đúng thật là trong đầu cô có ký ức này, Liễu Thi có linh cảm không ổn, nhưng không nghĩ ra sai ở đâu. Bà Mai lại nói tiếp:

– Con lấy chồng giàu sang rồi liền muốn phủ nhận người mẹ à? Còn chuyện mẹ cố ý nhắc sai là không muốn con gả vào nhà họ Hồ, tưởng rằng con làm sai họ sẽ đuổi con khỏi cửa. Bát tự của con quá đặc biệt, là nhà họ Hồ ép mẹ, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý, làm con chịu thiệt rồi.

Liễu Thi dù trong lòng còn rất nhiều hoài nghi. Nhưng cô vẫn nguyện tin tưởng người mẹ đã chín tháng mang nặng đẻ đau sinh ra mình. Những ký ức về mẹ rất chân thật, nhan sắc của mẹ dù có già đi theo năm tháng, nhưng vẫn là khuôn mặt ấy.

Bà Mai thấy Liễu Thi đã tin mình, liền bảo:

– Đây là thuốc mẹ nhờ thầy sắc riêng cho con, nhớ uống đó, dạo này trông mầy gầy lắm.

Dứt lời bà Mai dúi bọc thuốc bắc vào tay Liễu Thi:

– Thôi cũng trưa rồi, tý mẹ còn có đám mai khác ở làng Phượng nữa, mẹ đi trước đây.

Bà Mai định xoay người rời đi thì Liễu Thi níu tay bà lại, nói:

– Mẹ ơi, mẹ có thể nghe lời con gái, đừng làm những chuyện không tốt nữa được không mẹ? Trời cao có mắt…

Bà Mai gạt tay Liễu Thi ra, nhíu mày đáp:

– Chuyện của mẹ con không cần xía vô, cứ làm tốt cái danh mợ cả của con đi!

Bà Mai về rồi, Liễu Thi nhìn đĩa thịt chín trên bàn mà không buồn động đũa, cô cảm giác không ngon miệng chút nào. Con Chanh đem theo tô canh cua nấu rau đay đi vào, thấy chén cơm của Liễu Thi còn đầy thì lo lắng hỏi:

– Mợ, mợ ăn không ngon ạ.

Mợ cố ăn cho có sức ạ hì hì cậu thương mợ như thế, tối nay nhất định sẽ đến phòng mợ, còn lâu mới ở phòng của mợ Bảo Tú.

– Thôi kệ cô ấy đi em, mình lo chuyện của mình thôi.

Con Chanh giúp Liễu Thi chan canh vào chén, cô thấy ngón tay của nó bị thương liền vội cầm lấy, bỏ ngón tay vào miệng, mùi m.á. u tanh khiến Liễu Thi thấy là lạ, cô hỏi:

– Tay em làm sao thế này?

– Em bị d.a. o cứa thôi ạ, mợ đừng làm thế bẩn lắm ý.

Con Chanh ngại ngùng rút tay lại, Liễu Thi dặn dò:

– Em mau đi băng bó lại đi kẻo nhiễm trùng.

Thấy mợ cả lại quan tâm phận hầu như mình, con Chanh cảm động, cười nói:

– Em không sao đâu ạ. Mợ dùng bữa đi ăn, kẻo cơm nhão giờ.

– Ừ ừ, mợ ăn đây.

Chiều hôm ấy nghe con Chanh nói Bảo Tú đứng ở ngoài cửa muốn ra mắt cô, Liễu Thi viện cớ mệt, không gặp, ở trong phòng đọc sách cả buổi. Những quyển sách này đều là lão tổ mách nước cho Liễu Thi đọc, nói rằng sẽ có ích cho cô sau này.

Buổi tối cậu cả đến phòng Liễu Thi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!