Chương 16: (Vô Đề)

Đất đá tan dần, để lộ một bóng người hiên ngang đang ngồi trên lưng ngựa. Soái vong mặc áo giáp bạc cưỡi chiến mã đen, tuy nhiên Liễu Thi có cố nhìn tới đâu cũng không thấy được mặt ông ta. Soái vong chĩa thẳng mũi gươm về hướng Liễu Thi, gầm lên:

– Sao ngươi dám động đến binh lính của ta!

Ngay lập tức gió mạnh như những lưỡi gươm đ.â. m thẳng vào người Liễu Thi, nguồn sức mạnh kinh hoàng khiến dây thừng buộc quanh cơ thể cô đứt ra, Liễu Thi hộc m.á. u ngã xuống, như con diều đứt dây, mất đi sinh mệnh.

Sức mạnh của soái vong này, so với âm binh thông thường có thể nói là mạnh gấp trăm ngàn lần! Liễu Thi cảm thấy cả người rệu rạo, như có tảng đá nghìn cân đè cô xuống, không cách nào ngồi dậy để chạy được!

– Phá vỡ giấc ngủ của ta còn muốn chạy sao!

Liễu Thi nén đau, cố nói từng chữ rành mạch:

– Bẩm, xin tướng quân xem xét, tôi không hại ai, mong ngài tha cho tôi một con đường sống.

Soái vong từ trên cao như xuống, trông Liễu Thi chẳng khác gì con kiến hôi, ông ta nói:

– Ta mặc kệ! Hai tên cầm đầu đã chạy, chỉ còn lại ngươi! Ta phải dùng m.á. u của ngươi tế cờ để an ủi vong linh của chúng binh sĩ dưới trướng!

Con người lúc sắp c.h.ế. t sẽ có sức trỗi dậy mãnh liệt, Liễu Thi chống tay, cố gắng bò dậy, cô cắn chặt nói:

– Tôi không gây tội nghiệt gì, tại sao phải c.h.ế. t tại đây? Tôi không phục!

Soái vong thấy lần đầu tiên có con người chống lại được uy lực của mình, có lời khen với Liễu Thi:

– Có chí ký lắm! Chỉ đáng tiếc hôm nay là ngày ngươi tận số rồi!

Ngay lúc lưỡi gươm sắc bén sắp chạm tới cổ Liễu Thi, soái vong cảm nhận được gì đó, lập tức dừng tay lại:

– Người quen biết lão già Hồ Nhất!

Liễu Thi nhớ ra lần trước đám quan sai ở Quỷ Môn quan có gọi lão tổ là Hồ Nhất thường quan, không lẽ soái vong này quen biết lão tổ sao?

Liễu Thi nhìn thấy có một tia hi vọng sống, vội đáp:

– Dạ, bẩm tướng quân, lão tổ đã cứu giúp tôi nhiều lần.

Soái vong nghe vậy thì thu gươm lại:

– Ngươi đi đi!

Liễu Thi không ngờ mình lại được tha c.h.ế. t dễ dàng như thế, cúi đầu nói:

– Cảm tạ ơn đức của ngài. Trời cao có đức hiếu sinh, không biết tôi có thể giúp gì được ngài không ạ?

– Ngươi tên là gì?

– Bẩm ngài, tôi tên là Liễu Thi.

Nam Cung Tư Uyển

Soái vong nghe thế là lẩm bẩm:

– Liễu Thi, liễu tựa âm quan, hôm nay ngươi không chết, ngày sau ắt là một nhân tài trăm năm hiếm gặp.

Câu "liễu tựa âm quan" Liễu Thi cũng từng nghe lão tổ nói, đến giờ cô vẫn không hiểu câu này có ý nghĩa gì, chắp tay cung kính nói:

– Xin ngài chỉ dạy thêm kẻ tối trí này ạ.

Soái vong lắc đầu từ chối, nhẩm tính gì đó, rồi nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!