Chương 15: (Vô Đề)

Con đầu đàn thấy trời cũng sắp sáng, cứ tiếp tục cũng không chiếm được gì thì ra lệnh rút lui, chỉ tay vào Liễu Thi cười khặc khặc:

– Nguyền rủa mày lục thân không nhận, bị chồng ruồng bỏ, không con không cái cô độc đến chết!

Nó vừa nói vừa phun một hơi màu trắng vào mặt Liễu Thi. Sau đó cả đám ma cà rồng rút lui, trước khi đi chúng còn thèm thuồng nhìn về phía đứa bé.

Liễu Thi bị đẩy lui về phía sau một chút, cô thấy mình không bị thương chỗ nào nên cũng không để ý lời nguyền của ma cà rồng.

Đuổi xong đám ma cà rồng, Liễu Thi định xem cô gái đã sinh được con chưa thì thấy cảnh tượng đứa bé nằm trong tay bà cả đỏ hỏn, cả người đầy máu, không có sức cất lên tiếng khóc chào đời.

Bà cả lấy đoạn dây rốn mình cần thì cất vào trong một cái hộp nhỏ bằng gỗ trầm, sau đó bà ta đem trả đứa bé lại cho mẹ của nó.

– Mẹ, mẹ làm gì vậy!

Nghe thấy Liễu Thi dám to tiếng với mình thì bà cả không vui, mặt tỉnh bơ đáp:

– Cứ dây dưa thế này sớm muộn gì nó chả chết! Là tao cứu nó từ trong tay Diêm Vương đấy!

Bà cả lại bấm bấm đốt ngón tay, chậc một tiếng:

– Đứa bé này coi như phúc lớn mạng lớn

Bà ta lấy từ trong bọc ra ít lá thuốc, vứt cho Liễu Thi, nói:

– Đắp cầm m.á. u cho hai người kia đi. Tao chỉ cho mày một nén hương thôi đó!

Liễu Thi vâng lời, vội dùng nước sạch rửa tay, sau đó mới đắp thuốc cho đứa bé. Được một lát thì đứa bé cất tiếng khóc chào đời:

– Oa…Oa.. Oa…

Liễu Thi nghe thấy thì mừng, cười tủm tỉm:

– Con thay mặt mẹ con bé cảm ơn mẹ rất nhiều ạ.

Bà cả mặt lạnh như tiền, nói:

– Đi thôi!

Trông thấy đứa bé và mẹ nó còn rất yếu, ở nhà này lại chỉ có bà lão mù trông nom, Liễu Thi không yên tâm, cố năn nỉ bà cả:

– Hay mẹ ở lại đây thêm chút nữa cho trời sáng hẳn đã ạ..

Bà cả trừng mắt lườm Liễu Thi:

– Mày đừng có quên thân phận của mình. Tao là chủ còn mày phận tôi tớ, chỉ có phục tùng, cấm có cãi biết chưa!

Liễu Thi nghe vậy thì tủi thân, chỉ đành đi theo bà cả rời khỏi căn nhà sàn. Khi ra đến cửa bà cả ném một thỏi vàng vào trong nhà rồi đi thẳng.

Bà cả lấy ra một nén hương đốt, khói hương bay theo hướng nào thì bà ta theo hướng đó. Rời khỏi bản nọ, bà cả đi về hướng rừng sâu, Liễu Thi bám sát theo bà, sợ không may lạc mất thì cái mạng nhỏ của cô cũng không còn.

Càng vào sâu bên trong, rừng càng âm u và lạnh lẽo, cây cối càng xanh ngắt lạ thường. Có một con đường mòn nhỏ phủ đầy rêu và cỏ dại xuyên qua cánh rừng, nếu không tinh mắt sẽ chẳng nhận ra được.

Đang đi thì bỗng có thứ gì đó đập nhẹ vào mặt Liễu Thi, cô ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một dải khăn trắng vắt thõng thẹo trên cành cây sồi cổ thụ. Chiếc khăn rất đẹp, điểm xuyết trên đó là những bông hoa ban trắng còn thoang thoảng hương thơm dịu ngọt.

Liễu Thi như bị nó hớp hồn, định giơ tay với lấy thì bà cả giáng cho cô một cái bạt tai, quát:

– Đi rừng thì đi thẳng, cấm ngó nghiêng trái phải hay quay đầu lại đằng sau. Thấy đồ lạ như khăn, ký hiệu gì đó cũng cấm được theo, dẫn đến vách núi hay thác nước mất mạng như chơi đó!

Liễu Thi ôm má, nheo mắt nhìn kỹ thì phát hiện trên thân khăn dính rất nhiều âm khí, khi nãy cô bị mùi hương của nó mê muội nên không nhìn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!