Chương 14: (Vô Đề)

Thấy bà lão mù có phần hơi chần chừ, Đinh Thăng liền nói thêm:

– Bà chỉ cần cho bà lớn cùng mợ đây ở nhờ một đêm thôi, đám người chúng tôi sẽ tự tìm chỗ trú ở bìa rừng. Hôm sau rời đi bà lớn ắt sẽ có hậu tạ.

Lúc gần đến đây Liễu Thi đã nghe họ bàn bạc xong xuôi, để tránh nhiễm âm khí từ rừng thiêng nước độc thì bà cả sẽ dắt theo Liễu Thi ở nhờ một nhà trong bản.

Nhà của mấy trưởng lão trong làng thường nuôi ma gà, ma xó, bà cả và Đinh Thắng sợ lộ chuyện luyện âm binh nên chỉ xin ở nhờ nhà bình thường trong bản. Còn Đinh Thăng sẽ dẫn theo đám người đi tìm nơi có phong thủy thích hợp để xây đàn làm phép.

Bà lão mù nghe đoàn người buôn vải, nghĩ họ đem theo nhiều vàng bạc vải vóc thì xuôi tai, đồng ý cho bà cả và Liễu Thi ở nhờ.

– Con trai tôi cùng đám trai làng lên rừng săn thú một tuần nay chưa về, nhà chỉ có già này cùng đứa con dâu bụng mang dạ chửa nên cũng chỉ tiện cho hai người trú thôi.

Có bà lão mù đi trước dẫn đường, bà cả và Liễu Thi dễ dàng vào được buôn làng. Kỳ lạ thay, bà lão tuy mù nhưng đi đứng rất vững, tay phải chống một chiếc gậy tre, vừa đi vừa hỏi chuyện:

– Các người chắc là người Kinh à?

Liễu Thi đáp lại lời bà cụ:

– Dạ đúng ạ. Chúng tôi là người xứ Lạng. Đây là đâu thế bà?

– Bản này tên gọi là bản Lạt, tổ tiên người Thái chúng tôi đã cư ngụ ở đây từ rất lâu rồi.

– Vậy sao ạ..

Liễu Thi còn đang định hỏi chuyện bà cụ thì thấy một người cô gái hớt hải chạy đến. Khác với bà cụ ăn mặc đơn giản, cô gái này mặc áo cóm váy đen và choàng thêm một chiếc khăn piêu.

Đây chắc hẳn là trang phục truyền thống của người Thái, Liễu Thi đã từng thấy ảnh vẽ trong Bách thư của nhà họ Hồ.

– Ôi, bà Năm ơi, bà còn không mau về, tôi nghe nói cái Hương nhà bà đang trở dạ sắp sinh rồi đấy!

– Biết rồi, biết rồi! Khổ cái thân già này, chồng thì đi vắng.

– Bà về mau đi nhá, có cần cháu gọi thêm thầy mò tới giúp không?

Bà lão mù vội lắc đầu:

– Ôi dào, sinh có đứa con chứ mấy, ngày xưa già chả đẻ cả chục mụn con đây, có cần thầy vs bà gì đâu, gạo còn không có mà ăn, tốn kém ra.

Liễu Thi nghe vậy thì thấy xót xa thay cô gái kia, đúng là mẹ chồng nào cũng thế, khác m.á. u thì tanh lòng.. Cô chỉ dám nghĩ trong đầu thôi chứ chẳng dám nói nghe, vội theo bà lão mù về nhà.

Đi một lát là tới nhà bà lão.

Khác với người Kinh, người Thái ở bằng nhà sàn, được làm từ tre nứa. Nhà sàn của người Thái sẽ gồm hai tầng, bên dưới thường là nơi trâu bò ở và để tránh thú dữ, còn bên trên là nơi người sinh hoạt.

Bà lão mù dẫn bà cả và Liễu Thi lên nhà, nhờ hai người trông dùm con dâu. Liễu Thi thấy cô gái tầm tuổi mình đang đau đớn cắn chặt thì rất thương, lấy khăn lau mồ hôi trên trán giúp cô gái.

– Tôi được mẹ cô cho ngủ nhờ ở đây, cô có cần gì thì bảo tôi giúp nhá.

Cô gái vì đau mà sắc mặt trắng bệch đi, miệng lẩm bẩm:

– Nước… Nước.. Lấy cho tôi chút nước..

– Được.

Liễu Thi vội chạy đi tìm nước mà nước hết sạch, cô nhớ ra trên đường về nhà thì có đi qua một con suối, cũng gần đây thôi, cô bảo:

– Trong nhà hết nước rồi, cô ráng đợi tôi đi lấy nhé! Mẹ, mẹ trông giúp con nha mẹ…

Nói xong Liễu Thi cầm theo ống tre nứa, chạy vội xuống nhà. Vừa mở cửa cô đã nghe thấy tiếng rên ăng ẳng, nhìn ra thì thấy bà lão mù đang vung cối chày to, đánh mạnh vào đầu con ch. ó mực, lập tức m.á. u tươi ồng ộc trào ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!