Chương 13: (Vô Đề)

Liễu Thi vẫn chưa cử động ngay được mà chỉ có thể nói khẽ:

– Mẹ… Con… đây…

Bà cả trông thấy Liễu Thi tỉnh thì vội hỏi:

– Có phải thằng bán thiềm thừ bắt hồn cô không?

– Mau nói cho tao nghe, nói ở đâu rồi?

Bà cả hỏi dồn dập khiến Liễu Thi không kịp trả lời, cô vừa hồn nhập vào xác nên còn rất yếu, nói không ra tiếng:

– Hắn, hắn tên là Trần.. Trần Nam Dương..

Bà cả nghe thấy cái tên này thì cau mày, nghe rất quen nhưng bà ta không nhớ đã từng gặp ở đâu. Quản gia Đinh Thăng liền lên tiếng:

– Hắn là người nhà họ Trần từng gả con gái cho cậu cả, xong vì gian dối nên bị bà lớn trừng phạt cả nhà.

Bà cả vẫn bị âm độc cắn âm ỉ trong người, cả người lúc nào cũng nóng như lửa đốt, cắn răng đau nghiến nói:

– Hóa ra là bọn súc sinh ấy!

– Liễu Thi, con mau nói cho mẹ biết chúng nó trốn ở đâu?

Liễu Thi ngẩn người vài giây, cố gắng nhớ lại vị trí căn nhà của hai anh em họ thì cậu về tới nhà, chạy vội về phía cô, mừng rỡ nói:

– Tôi cảm nhận được cô đã về nhà họ Hồ, thật may cô không sao!

Bà cả trông thấy thằng con trai lớn không quan tâm sống c.h.ế. t của mình mà chỉ chăm chăm con vợ thì tức giận hỏi:

– Thằng cả mày đi đâu về đó!

Hồ Nam bình tĩnh đáp:

– Mẹ đừng trách Liễu Thi. Con đã tới tận hang ổ của bọn chúng rồi, nhưng không bắt được chúng, hai đứa đó rất xảo quyệt!

Bà cả nghe thấy cậu để hai anh em nhà kia chạy thoát thì nổi giận đùng đùng, lại nhìn thấy cậu cả bị thương, chỉ tay vào mặt Liễu Thi châm biếng:

– Còn không tại nó thì còn ai vào đây nữa!

Mày ngu lắm con ạ, có ngày c.h.ế. t vì một đứa đàn bà cho coi. Mày vì nó mà liều mạng nhập hồn vào xác thằng ba nên mới bị thương. Chứ không dựa vào hai đứa nhãi ranh kia sao đánh nổi mày!

– Cổ trùng trên người mẹ con đã có cách giải.

Mẹ đừng quá nặng lời, cô ấy dù sao cũng là vợ của con. Cô ấy vừa nhập xác còn yếu, tạm thời mẹ để cô ấy ba tháng dưỡng thương đi.

Bà cả nghe cậu nói vậy thì mới hoàn hoãn, sai người đem Liễu Thi về Nam viện. Liễu Thi muốn mở lời cảm ơn cậu, nhưng toàn thân không có lấy một chút sức lực, chỉ có thể nằm im như phỗng, để mặc đám gia nô khênh cô lên kiệu…

Thời gian thấm thoát trôi đưa, chẳng mấy chốc đã qua hai tháng. Trong hai tháng này cậu cả không đến phòng Liễu Thi lấy một lần, ngay cả được gặp cậu trong mơ cũng không.

Liễu Thi rất lo lắng cho cậu, muốn đi tìm bà cả hỏi thăm về tình hình của cậu nhưng bà cả không chịu gặp cô, còn cấm cô rời khỏi phòng.

Tháng này là tháng cô hồn, là tháng âm dương giao hòa, cánh cửa ở Quỷ Môn quan sẽ mở cho phép người âm lên dương giới thăm người thân của mình. Tuy nhiên cũng có rất nhiều vong hồn xấu nhân cơ hội chạy ra ngoài làm chuyện xấu.

Trải qua hai tháng, mắt m Dương của Liễu Thi ngày càng sắc bén, cô còn có thể nghe thấy âm thanh của ma quỷ từ khoảng cách xa.

Hàng đêm khi đi ngủ cô đều nghe thấy rõ mồn một tiếng trăm quỷ than khóc oán hận từ phía nhà mồ của họ Hồ, khi thì có tiếng trẻ con khóc, khi thì là tiếng hát ai oán của phụ nữ, lúc lại là tiếng rầm rập như đoàn quân đánh trận!

Vào ngày mồng mười tháng bảy âm lịch, bà cả cuối cùng cũng tới tìm Liễu Thi. Liễu Thi nhận thấy so với trước đây thì bà cả đã già đi không ít, trên khuôn mặt không tì vết hồi trước đã xuất hiện những vết đồi mồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!