Chương 11: (Vô Đề)

– Cô, cô là ai?

– Tại sao cô lại giống tôi như thế!

Liễu Thi hoảng hốt hét lên, mà người kia dường như không nghe thấy cô nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt vô hồn. Tay phải Liễu Thi run rẩy, thử chạm vào người cô ta, không hiểu sao bàn tay của cô trở nên trong suốt, xuyên qua được cả cơ thể cô gái…

Không lẽ cô đã c.h.ế. t rồi! Kia chính là thân xác khi còn sống của cô! Cô cảm nhận cơ thể mình nhẹ bẫng đi hẳn, dường như không có gánh nặng gì, cô còn có thể lướt đi trên đất. Liễu Thi không tin nổi mình lại c.h.ế. t dễ dàng như thế.

Cô cố hòa làm một với thân thể của mình, nhưng thử bao lần cũng vô ích, cô bị lực cản trong cơ thể của chính mình đánh bật ra.

Liễu Thi chợt cảm thấy hình như linh hồn mình trở nên trong suốt hơn! Ánh sáng màu vàng bao bọc linh hồn nhạt đi hẳn, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một giọng nói quen tai truyền đến từ phía sau lưng cô:

– Cô mà còn cưỡng ép hồn nhập xác sẽ bị phản phệ tới hồn phi phách tán đó!

Liễu Thi quay người lại nhìn thì thấy chàng trai người âm bán tượng thiềm thừ lần trước cho cô. Cô tức giận nhìn anh ta hỏi:

– Anh là ai?

Sao anh lại làm hại tôi? Tôi đâu có làm gì gây tội với anh đâu.

– Đi theo tôi, vừa đi tôi vừa kể cô nghe.

Bây giờ Liễu Thi đã biết anh ta không phải người tốt rồi, đâu có dại mà đi theo, ấy vậy mà linh hồn cô như bị điều khiển, tự giác lẽo đẽo bám theo chàng trai kia.

– Anh, anh đã làm gì tôi rồi!

– Thì tôi đã sớm bảo cô gả cho tôi rồi cứ cứng đầu không nghe.

– Anh đừng có mà đánh trống lảng, tôi biết anh lợi dụng tôi để hạ âm độc bà cả rồi!

Lời Liễu Thi vừa dứt, chàng trai dừng ngay lại kinh ngạc hỏi cô:

– Cô sao biết được đó là âm độc?

Liễu Thi biết mình lỡ lời, đành chối:

– Tôi nghe quản gia và bà cả nói chuyện nên biết chứ sao!

Chàng trai kia hừ lạnh:

– Có biết được cũng vô ích, âm độc của tôi được nuôi bằng nước sông ở cõi m, bà ta có giải được cũng mất nửa cái mạng! Con mụ già đó, đáng chết!

Liễu Thi nghe được sự căm phẫn tột cùng của chàng trai, nhớ đến cảnh bà cả quằn quại trong đau đớn, bị cổ trùng gặm nhấm tàn phá khắp cơ thể.

Cô từng nghe hạ cổ hại người thì cũng sẽ phải trả cái giá tương ứng, giữa chàng trai với bà cả phải có thù sâu oán nặng tới chừng nào mới trả thù một cách tàn độc như thế?

– Bà cả đã làm gì anh?

Chàng trai đáp:

– Chốc nữa cô sẽ có câu trả lời.

Xuyên qua chợ m Dương, đi thêm một đoạn thì tới một thôn nhỏ, chàng thấy cười nhìn Liễu Thi giải thích:

– Đây là thôn Giao Trì, là trạm nghỉ chân của những linh hồn trước khi bước vào Quỷ môn quan.

Chàng trai dẫn Liễu Thi dừng trước một căn nhà nhỏ, bên ngoài phơi rất nhiều vải dệt, cô trông thấy những tấm vải đỏ vừa óng ánh vừa mềm mại ở đây rất quen thuộc. Liễu Thi chưa kịp hỏi thì trong nhà có người mở cửa bước ra.

Khuôn mặt của cô gái này ngay cả trong mơ Liễu Thi cũng không quên được, nửa mặt bên trái chằng chịt vết bỏng, còn có vết d.a. o đâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!