Chương 10: (Vô Đề)

Liễu Thi sợ hãi lùi người về phía đằng sau, không lẽ bà cả định lột da mặt của cô? Cô nhớ con Chanh từng kể cái kết của những nàng dâu khác của nhà họ Hồ, họ đều c.h.ế. t rất thê thảm, lớp da trên người đều bị lột sạch, chỉ còn lớp thịt đỏ cùng xương trắng đem đi nuôi trùng ngải.

Bà cả thấy Liễu Thi chống lại mình thì càng tức giận, ra lệnh cho bà Bích cùng hai tên gia nô giữ chặt lấy Liễu Thi.

Đầu kim lạnh lẽ đ.â. m vào má trái của Liễu Thi, cô có cảm giác nó đang thẩm thấu, xuyên qua từng lớp da của mình.

– Ta sẽ giúp cô giấu đi mắt m Dương, cô mau bảo bà ta kiểm tra đi!

Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu Liễu Thi, như nhặt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Liễu Thi vội nói:

– Mẹ, mẹ hãy kiểm tra con xem ạ.

Con, con thật sự không có mắt m Dương..

Bà cả nghe thấy thế liền rút đầu kim ra, thích thú nói:

– Vẫn muốn chống trả tới cùng à? Được, tao chiều theo ý mày.

Lời bà cả vừa dứt thì bà Bích hiểu ý đi lấy. Liễu Thi hoảng loạn xoa má mình, đáng sợ quá, cô cảm nhận được suýt chút nữa thì bà cả đã lột đi lớp da mặt của cô rồi. Chỉ trong chốc lát bà Bích đã quay lại, trên tay cầm theo một thau đồng.

– Thưa bà lớn con đã đem thi cốt đến!

Bà cả gật đầu, chỉ vào thau đồng nói:

– Cho mày một cơ hội chứng minh. Hãy rửa mặt bằng thi cốt này đi.

Bà Bích vẫn rất căm giận Liễu Thi chuyện hôm qua, tại nó dụ dỗ cậu cả làm bà ta bẽ mặt trước chúng người hầu, bà ta thêm lời vào:

– Mợ hãy rửa cho kỹ vào đó.

Thi cốt này làm bằng xương cốt của người c.h.ế. t có yểm thêm ngải độc, chỉ cần mợ có mắt m Dương thật thì hai mắt sẽ mù, còn chảy ra m.á. u tươi nữa đó!

Liễu Thi đưa tay nhận lấy thau đồng, hai cánh tay cô không tự chủ mà run liên tục, mùi hôi từ thi cốt khiến Liễu Thi suýt nữa nôn hết thức ăn buổi tối cô mới dùng ra đất. Dù không biết người vừa nói chuyện với cô là ai, Liễu Thi cũng chỉ đành liều, cúi đầu, úp mặt vào thau nước thi cốt.

Ngay lập tức mặt Liễu Thi nóng như có lửa đốt, cảm giác như có hàng nghìn, hàng vạn con kiến đang cắn mòn da mặt của cô.

Liễu Thi ôm đầu, đau đớn kêu lên:

– Ah, đau quá.. Có ai không, cứu tôi với!

– Cứu tôi với..

Bà cả đứng bên cạnh khuôn mặt dửng dưng vô cảm, chỉ chờ kết quả.

Tầm một nén hương qua đi, Liễu Thi cảm thấy đỡ đau hơn hẳn. Cô cảm nhận có thứ gì mát mát đang giúp cô hút đi chất độc từ thi cốt. Liễu Thi mở mắt thì thấy trước mặt mình là một con cóc

- nói chính xác hơn chỉ giống cóc mà thôi.

Nó cũng có ba chân như thiềm thừ người âm kia giao cho cô, nhưng khác là có màu trắng viền vàng, bé chừng một ngón tay út, nó cử động được, mở to mắt nhìn chằm chằm Liễu Thi.

– Ta đã nói sẽ giúp cô rồi mà.

Giọng nói lúc nãy lại vang lên trong đầu Liễu Thi, cô nghĩ: Nó chẳng lẽ cũng là thiềm thừ nhưng khác loại với thiềm thừ mà người âm kia bán cho cô?

– Đừng có đem tượng thiềm thừ đó so sánh với ta.

Ta là thiềm thừ sống.

Liễu Thi lại nghe được lời nó nói, không lẽ nó có khả năng đọc được suy nghĩ của cô?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!