Chương 8: (Vô Đề)

Liễu Thi thấy cậu vẫn không đáp lời, cô sợ cậu đi mất thì vội víu lấy tay áo của cậu, một lần nữa gọi cậu:

– Cậu Nam ơi!

Gọi tên cậu xong không biết nước mắt từ đâu tuôn ra, ướt đẫm cả gò má của cô, trông thấy cậu thế này cô quá đỗi hạnh phúc, dù là trong mơ thôi cô cũng mãn nguyện rồi.

Chàng trai thấy có một cô gái lạ đột nhiên bám lấy mình, còn nhìn mình rồi dàn dụa nước mắt thì thấy tội, tuy nửa khuôn mặt của cô gái này bị hủy nhưng vẻ linh động trong đôi mắt không cách nào che lấp được, cậu không vội vã hất tay cô gái ra mà chỉ khẽ nói:

– Cô nhận lầm người rồi.

Tôi tên là Nguyễn Liêu, không phải tên Nam.

Bấy giờ Liễu Thi mới tỉnh táo lại một chút, gắng kìm nén nỗi xúc động đang trào dâng trong lòng, nheo mắt nhìn lại Nguyễn Liêu thật kỹ. Khuôn mặt này rõ ràng là cậu mà, thật sự trên đời này có người giống người đến vậy sao?

Nhưng chỉ tiếc người đứng trước mặt là người bằng da bằng thịt, mà cậu là quỷ, không thể nào là cậu được, cô thật sự lầm người rồi!

Liễu Thi vội buông tay Nguyễn Liêu ra, áy náy nói:

– Xin lỗi, tôi vô lễ rồi.

Nguyễn Liêu đưa cho Liễu Thi một cái khăn tay, bảo:

– Cô lau nước mắt đi đã, lem luốc hết mặt rồi kìa.

Chợt Nguyễn Liêu cảm nhận được gì đó, bấm bấm đốt ngón tay rồi nói:

– Tôi còn có việc, đi trước, khăn tay cô cứ cầm, nếu có duyên gặp lại thì trả.

Liễu Thi còn chưa kịp đáp lời thì người đàn ông đã nhanh chóng chạy đi xa.

Liễu Thi cầm chiếc khăn tay mà Nguyễn Liêu để lại, thơ thẩn về đến phủ như người mất hồn. Đêm đã khuya, người trong phủ đã đi ngủ hết cả.

Liễu Thi về phòng mình, lấy từ trong hòm ra một lá bùa.. Bùa này gọi là bùa Lạc Hà mà Liễu Thi mới luyện được gần đây, gọi là bùa Lạc Hà bởi bùa này chỉ dành riêng cho nữ luyện, khi vẽ bùa Lạc Hà thì chỉ có 2 dòng chú, Lạc Chú như sông, mềm mại không dính vào nhau tạo thành hình khuôn mặt thiếu phụ.

Hà chú ở bên dưới, là hình hoa văn thiên can.

Để vẽ được một lá bùa Lạc Hà, Liễu Thi phải tốn rất nhiều tâm sức, cô không đem bán cho Lưu chủ tiệm mà để lại, khi nào có dịp quan trọng sẽ dùng.

Sau đó cô lại lấy ra một cái bọc có chứa bột m.á. u chó mực, bột này giống như tên gọi của nó, Liễu Thi rưới m.á. u chó mực lên đất đỏ, rồi đen phơi sau, sau đó lại dùng cối xay để nghiền, nó có công dụng trừ tà như m.á. u cho mực, cô làm thế này để những lúc có việc gấp cần dùng đến thì sẽ dễ dàng hơn.

Liễu Thi cầm chúng đến phòng của Liễu Nhan thì thấy bà cả đang tựa vào thành giường, tay nắm chặt chiếc khăn đặt trên trán Liễu Nhan không buông. Cô cho bà cả ngửi một ít hương an thần, sau đó dìu bà ấy nằm sang một bên.

Xong xuôi cô lấy ra một cái chén nhỏ, bỏ vào một ít bột m.á. u chó mực sau đó dùng nước đã hoàn tan bột, chỉ một lát sau dung dịch trong bát để đổi thành màu đỏ tươi như máu.

Liễu Thi cầm lấy bàn tay của Liễu Nhan, khẽ buộc sợi chỉ đỏ vào cổ tay của cô ấy rồi thả đầu chỉ còn lại vào chén canh m.á. u chó mực, cô vừa giữ c.h.ặ. t t.a. y Liễu Nhan vừa khẽ lẩm bẩm:

– Trời cao có đức hiếu sinh, mau trả lại dương thọ cho chị gái ta.

Mỗi lần Liễu Thi đọc một câu là m.á. u trong chén vơi đi một ít, cô đọc tới lần thứ chín thì m.á. u trong chén cạn sạch, chỉ còn lại chút cặn máu. Mà sắc mặt Liễu Nhan đã hồng hào trở lại, làn da đã không còn tái xanh nữa, Liễu Thi trông thấy mà vui mừng.

Cô định đặt bàn tay của Liễu Nhan vào trong chăn thì Liễu Nhan dường như mơ thấy ác mộng nào đó, cào tay lấy tay Liễu Thi, hét quýnh lên:

– Đừng, tôi mới là con gái của mẹ, là vị hôn thê của cậu Vũ! ĐỪng cướp của tôi!

Liễu Thi nghĩ bụng chắc hẳn chị ấy đã bị lão thầy bói kia dọa cho không ít thế nên mới hoảng sợ, nói lăng lung tung như vậy, cô khẽ an ủi:

– Đừng sợ, em đã lấy lại dương thọ từ lão thầy bói cho chị rồi, lần sau chị nhớ đừng xem bói toán gì nữa đó, tự dọa người dọa mình thôi.

Xong việc cả người Liễu Thi đã mệt lừ, cô vẫn cẩn thận lấy mền đắp cho cả bà cả rồi mới quay về phòng mình. Liễu Thi đặt lưng xuống giường mà thấy cả người nặng trĩu, chỉ mong có vòng n.g.ự. c chắc chắn của cậu để tựa vào mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!