Cũng may trời tạnh mưa thì mây đen đã tan dần, để lộ ra ánh trăng bàng bạc. Liễu Thi vừa tới đầu hẻm dẫn vào nhà lão thầy bói thì va phải một người nọ. Dù chỉ là một cú chạm nhẹ nhưng người kia đã lăn đùng ra đất, cả người yếu ớt, cứ như một ngọn gió nhẹ cũng có thể thổi bay anh ta vậy.
– Anh gì ơi…
Liễu Thi lay nhẹ người nọ, gọi người kia dậy, cô gọi thử mấy tiếng, anh ta mới thều thào đáp:
– Tôi… không sao…
Liễu Thi dùng đèn dầu soi thì thấy sắc mặt người nọ giống y hệt Liễu Nhan, đều trắng bệch không có lấy một chút huyết sắc nào. Cô thầm chấn kinh trong lòng, lão thầy bói kia không biết đã sử dụng loại tà thuật gì, lúc đó cô đứng cách Liễu Nhan không xa lắm, vậy mà không cảm thấy được gì.
Dù không kịp chuẩn bị kỹ nhưng Liễu Thi vẫn quyết vào xem bói để tìm cách cứu Liễu Nhan, cô tự nhủ không vào hang cọp thì sao có thể bắt được cọp con chứ. Liễu Thi vẫn nhớ đường đi, cô đi liền một mạch tới căn nhà lụp xụp của lão thầy bói, dọc đường không va phải người nào nữa.
Liễu Thi lấy ba ngón tay gõ vào cái quạt mo treo ở cửa sổ. Lão thầy bói nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì từ trong nhà nói vọng ra:
– Vẫn còn khách cơ à? Đang định đóng cửa, thôi vào ta xem nốt, trăng sắp qua đỉnh đầu rồi!
Liễu Thi cẩn thận bước vào ngôi nhà, khác với lần đầu tới đâu, lần này cô đã có phòng bị hơn, dù làm gì cô cũng đều quan sát lão thầy mo một cách kỹ càng để tìm ra sơ hở của lão, như vậy mới cứu được Liễu Nhan.
Sau khi nhận ra Liễu Thi là cô em đi cùng Liễu Nhan hồi chiều, ông ta cười khẩy:
– Trốn chị tới xem riêng một mình hả?
Liễu Thi cười khéo léo đáp:
– Dạ, tôi có chuyện riêng khó nói nên mới tới đây nhờ ngài xem giúp cho.
Lão thầy bói vuốt vuốt chòm râu gật gù:
– Vậy à?
Nói xong người đàn ông cũng đưa cho Liễu Thi ba nén hương, dặn:
– Ai xem bói của ta thì phải cầm hương hành lễ khấn nguyện trước! Thắp nhang vào kia kìa.
Người đàn ông chỉ vào cái bàn ăn, thường thì lư hương sẽ được đặt ở nơi cao ráo, sạch sẽ nhất trong nhà để tỏ lòng thành kính với tổ tiên, thần linh.
Ấy thế mà người đàn ông này lại tùy tiện đặt nó trên cái bàn ăn, Liễu Thi trông kỹ thì thấy so với những hạt cơm ôi thiu lúc Liễu Nhan xem bói, cơm bây giờ đã trắng thơm tho sạch sẽ, không biết cô có nhớ nhầm hay không, vị trí của những hạt cơm vẫn thế…
Không lẽ đã có thứ gì đó giúp cơm thiu trở thành cơm mới?
Liễu Thi chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài mặt cô vẫn giả ngốc, tỏ vẻ ngơ ngác cắm ba nén hương mà lão thầy bói đưa vào trong lư hương.
– Cô ngồi ghế đợi đi, ta đi lấy đồ nghề.
– Dạ.
Liễu Thi giả bộ ngoan ngoãn đáp, chờ lão thầy bói kia ra gian nhà sau cô mới dám ngó nghiêng một vòng quanh căn phòng. Cô nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy đây là một căn phòng nhỏ rách nát, nếu không phải lúc nãy Liễu Thi đến cùng với Liễu Nhan, phát hiện ra chỗ cơm cũ biến thành cơm mới, cô sẽ tin tưởng lão thầy bói kia mất.
Lát sau lão thầy bói cầm hộp đồ nghề bước vào, đưa cho Liễu Thi một cuộn chỉ đỏ, bảo cô:
– Cầm lấy buộc vào năm đầu ngón tay đi, nhớ buộc cho chắc, kẻo lỏng, ta đang làm phép mà rớt thì hỏng chuyện đó.
Trước khi vào đây Liễu Thi đã cuốn sẵn vải tẩm dầu ở năm đầu ngón tay, vì tay áo rộng, che phủ nên lão thầy bói nhìn không ra, giờ mà cô buộc chỉ trước mặt lão thì lộ hết chuyện, cô giả bộ lưỡng lự nói:
– Bẩm ngài, tôi là gái đã có chồng, để người lạ nhìn tay thì không ổn lắm, chẳng hay ngài có thể nhìn mắt sang hướng khác giúp tôi được không?
Cô không quên nịnh bợ lão thầy bói thêm một hai câu để ông ta thuận theo.
– Nãy chị tôi về nhà, tấm tắc khen ngài mãi đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!