Chương 6: (Vô Đề)

Cơn mưa qua đi, bầu trời tối nay khá mờ mịt, không trăng không sao, đường lại còn khá trơn, còn hẻm vào nhà lão thầy bói lại làm bằng đất, đã mấy lần Liễu Nhan đi không cẩn thận, suýt thì té, cũng may Liễu Thi nhanh tay kéo cô ấy lại.

– Chuyện ngày hôm nay cô không được nói cho ai biết đó! Cả chỗ ở của lão thầy bói kia cũng phải giữ bí mật biết chưa?

Liễu Thi gật đầu cười:

– Chị đừng tin lời bói toán quá làm gì, mình cứ sống vì hiện tại đã, các cụ có câu Đức năng thắng số, chỉ cần mình cố gắng thì mọi việc đều sẽ tốt chị ạ. Vả lại em đâu phải người nhiều lời, chị đừng lo, em không kể ai đâu ạ.

Liễu Nhan lúc này mặt mới hòa nhã trở lại, nhớ lại nãy giờ mình cư xử có phần quá đáng, vội lúng túng nói:

– Ông ta nói chị và cậu Vũ khó lòng bên nhau nên chị buồn quá, nói năng không phải với em, em đừng để bụng.

– Dạ, thế giờ mình có đi xem đồ cưới không nữa chị?

Liễu Nhan mới đi được một quãng đường mà đã thấy khó thở, cũng may xe ngựa nhà họ Liễu cách đây không còn xa, cô ấy đáp:

– Thôi để hôm khác đi, tự dưng chị thấy hơi mệt.

Lúc lên xe ngựa, thắp được chông đèn thì Liễu Thi mới nhìn thấy sắc mặt Liễu Nhan trắng bệch như người chết, Liễu Nhan co quắp một góc, nói:

– Lạnh quá, chắc chị bị trúng gió mất rồi, mau, kêu phu xe về nhanh đi!

Liễu Thi thấy vậy thì cũng hoảng, rõ ràng lúc đi Liễu Nhan còn khỏe mạnh bình thường, cô vội kêu phu xe đi nhanh một chút. Đi được nửa đường thì Liễu Nhan đột nhiên lăn ra ngất.

Về tới phủ nhà họ Liễu, trông thấy đại tiểu thư ngất xỉu, người hầu gia nô ai nấy đều cuống cuồng hết cả lên, người thì lấy kiệu rước Liễu Nhan về Nhan viện, người thì đi bẩm báo ông bà, người thì đi mời thầy thuốc, cả phủ nhốn nháo hết cả lên, còn nhộn nhịp hơn rất nhiều so với hôm Liễu Thi được nhận vào phủ.

Liễu Nhan thật là hòn ngọc quý trong lòng mọi người!

– Lạ thật đấy, tôi đã kiểm tra cho tiểu thư thật kỹ, quả thật không ra bệnh gì cả, mà chẳng hiểu sao mặt lại trắng bệch, người lạnh toát thế này. Thôi tạm thời tôi sẽ kê trước cho đại tiểu thư đây thang thuốc bổ huyết, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Sau khi thầy thuốc bắt mạch xong cho Liễu Nhan, liền nói. Trên dưới phủ thượng thư đều đứng gần giường Liễu Nhan, lo lắng nhìn Liễu Nhan đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền lại, hơi thở suy yếu đi trông thấy.

Thầy thuốc này vốn là người trong cung, được Liễu thượng thư đích thân mời tới, vì vậy tay nghề cao thâm không phải bàn, ông ấy nói thế thì Liễu thượng thư nghe vậy, sai người hầu đi sắc thuốc theo lời ông ta.

Bà cả sốt ruột, đi đi lại lại lẩm bẩm:

– Mới có một lát sao con bé lại thành ra thế này cơ chứ, bé đến giờ nào có đau ốm bao giờ.

Bà cả vốn ít nói lại trầm tĩnh, hiếm có khi bà ấy luống cuống như vậy, có thể thấy bà ấy lo cho con gái đến mức nào.

Bà cả vốn thuộc dòng thầy pháp, cả nhà đều theo nghiệp làm thầy, có riêng bà ấy là vậy, vì vậy bà ấy lập tức nghĩ đến điều đó, vội chạy lại bắt chặt lấy tay Liễu Thi, hỏi:

– Cô có dẫn con bé tới nơi nào không sạch sẽ không đó!

Lập tức Liễu Thi nghĩ đến lão thầy bói kia, cử chỉ ông ta dù có kỳ quái, nhưng trong phòng cô không cảm nhận được âm khí hay có thứ gì bẩn thỉu cả, vả lại cô đã hứa với chị gái là không kể chuyện này với ai, Liễu Thi đã nói là sẽ giữ lời, vì vậy liền lắc đầu đáp:

– Con nào dám ạ.

Bà Mai dù đang có lệnh cấm túc nhưng vẫn đến thăm Liễu Nhan, cũng sốt ruột không kém bà cả, giục Liễu Thi:

– Con mau nghĩ kỹ xem lại.

– Dạ…

Liễu Thi càng nghĩ càng thấy đau đầu, bởi chị gái ra ngoài cùng cô, mà khi về cô vẫn bình thường, còn chị ấy lăn ra ốm, không trách được mọi người đều nghi hoặc nhìn cô.

Quan thượng thư dù không thương yêu gì Liễu Thi nhưng để được quan Trịnh khen tấm tắc như vậy, chắc hẳn nó cũng là người không tệ, ông ấy nghiêm nghị nói:

– Tạm thời còn chưa rõ mọi chuyện thế nào, không ai được nói bậy biết chưa, chờ con bé Nhan tỉnh dậy đã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!