Thi Hoa biết mình quay lại gánh hát cũng chỉ làm vướng tay vướng chân chị gái mình, vì thế ngoan ngoãn ở lại phủ họ nhà Liễu cùng Liễu Thi.
Liễu Thi cũng hứa thi thoảng sẽ mượn cớ tới nghe kịch, cho cô ấy gặp chị gái mình.
– Chuyện lần trước chửi chị xía vô chuyện của tôi, cho tôi xin lỗi. Khi đó là tôi nóng vội, muốn câu dẫn tên công tử đó, mượn thế lực của cha hắn cứu chị em tôi khỏi gánh hát. Bây giờ nghĩ lại thật là suy nghĩ ngu xuẩn.
Liễu Thi cười đáp:
– Chị cô có ơn với tôi, tôi đã hứa chăm sóc cô cẩn thận, cô cứ coi tôi như chị gái mình cũng được. Nhưng để ở lại đây thì trước mặt người ngoài tôi sẽ nói cô là người hầu mà tôi mới mua về.
Thi Hoa bật cười:
– Cô không cần để ý tới suy nghĩ của tôi vậy đâu. Phận đào hát chúng tôi thấp kém, bị người đời coi thường đã quen rồi.
Tuy vậy Liễu Thi vẫn nhìn thấy trong mắt Thi Hoa ngấn đỏ, cô vội chuyển chủ đề, dặn dò Thi Hoa những quy củ trong phủ họ Liễu.
Về việc Thi Hoa ở lại trong phủ, Liễu Thi chỉ cần xin bà cả một câu, nói là thấy cô ấy đáng thương nên đã chuộc thân giúp cô ấy, để làm người hầu bên người mình. Bà cả gật đầu chấp thuận.
Mấy lần Liễu Thi muốn hỏi bà cả về tung tích đèn Bảo Đăng trong dòng họ Nguyễn tộc nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lại, dù bà cả có vẻ trông rất hiền nhưng cô không đủ can đảm để hỏi chuyện lớn như vậy.
– Em nghĩ gì mà ngẩn người thế này?
Liễu Nhan quơ quơ tay trước mặt Liễu Thi hỏi.
– Dạ không có gì ạ.
Liễu Nhan rủ Liễu Thi tới đình viện để đi dạo hóng mát, thuận tiện ăn chút điểm tâm. Liễu Thi cũng không tiện từ chối, chỉ đành thuận theo chị.
Người hầu mang chiếc bánh đậu hình cánh hoa được làm tinh tế dâng lên, Liễu Nhan lấy một miếng bánh đưa cho Liễu Thi, cười nói:
– Ăn đi em, những loại bánh như này sẽ giúp làm đẹp da đó.
Liễu Thi nghe vậy thì thấy có chút chạnh lòng, vẫn cười nói nhận bánh bình thường. Liễu Nhan dường như nhận ra mình có quá lời, vội nói:
– Em đừng lo, chị đã viết thư nhờ cả ông ngoại, các cậu rồi, họ đều rất giỏi, nhất định sẽ có cách khôi phục dung nhan cho em. Thi Thi của chúng ta xinh đẹp thế này cơ mà, nếu mất đi vết bỏng độc này sẽ thay chị trở thành đệ nhất mỹ nhân ấy chứ!
Liễu Thi vội lắc đầu:
– Chị Nhan vẫn luôn là tiểu thư xinh đẹp dịu dàng nhất trong lòng mọi người, em tự biết phận mình, chị đừng nói vậy em giận thật đó.
Liễu Nhan thở dài, bất đắc dĩ nói:
– Thôi được rồi, con bé này thật là, cùng là chị em trong nhà sao phải khách sáo thế cơ chứ! À phải rồi, tối nay chị định đi xem bói, nghe nói ở cửa Bắc có một thầy xem chuẩn lắm, em đi cùng chị nhá!
Liễu Thi lưỡng lự đáp:
– Việc bói toán xem ngoài không tin được lắm đâu chị. Chị có thể nhờ các ông các cậu bên ngoại xem được mà…
Liễu Nhan bướng bỉnh nói:
– Không được!
Người nhà xem chả vui tẹo nào, kiểu gì họ chả giấu chuyện xấu, chỉ kể mỗi chuyện tốt cho chị nghe. Thầy bói kia chị đã nghe nhiều người kể rồi, uy tín lắm.
Thôi cứ quyết định thế nhá, em có về phòng sửa soạn gì thì làm đi, trời tắt nắng thì chúng ta lên đường, em cứ kín kín cái miệng là được, chị sẽ có cách xin được mẹ cho đi.
– Dạ, em biết rồi chị.
Liễu Thi đang định rời đi thì Liễu Nhan kéo tay cô lại, mặt đỏ bừng dặn thêm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!