Lão Bát cười híp mắt, sau đó thở dài đáp:
– Haha, sao ta có thể hết tiền được chứ. Nhưng mà sắp tới giờ hẹn với bà cả nhà ta rồi, nếu về trễ e rằng tối nay ngủ ngoài đường mất.. Chắc hôm nay ta phải về sớm rồi, đành hẹn ông khi khác vậy.
Cơn nghiện cờ b.ạ. c trong người Ngô Sinh đang hăng, sao có thể để lão Bát rời đi dễ dàng vậy được, vội đập bàn quát:
– Không được! Hôm nay một trong hai chúng ta phải có người sạch túi mới được về!
Lão Bát khuôn mặt khó xử đáp:
– Chả giấu gì ông, đứa con trai lớn trong nhà còn đang ốm, đành thất hạn với ông rồi.
Ngô Sinh tưởng lão Bát đang thấy mình thắng đậm, cố ý tìm cớ bỏ về, vội nói:
– Hay là thế này đi, chúng ta đặt cược một ván cuối cùng, được ăn cả ngã về không, một ván định thắng thua, ông cũng không trễ giờ về, thế nào? À hôm nay ta còn muốn đặt cược tất cả những thứ có trên người mình, ông cũng thế đi!
Lão Bát lưỡng lự:
– Cái này hình như chơi hơi lớn thì phải…
– Này, ta nói cho ông biết, ông mà không chơi với ta, đừng có hòng bước chân khỏi đây!
– Thôi đã thế cung kính không bằng tuân mệnh, ta chơi nốt ván này thôi đấy nhé!
Thế là người đổ xúc xắc lại tiếp tục, để cho chắc ăn Ngô Sinh còn cho mời chủ sòng bạc đứng ra làm chứng, đề phòng chút nữa lão Bát thua lại lật mặt. Về khả năng đoán nước của Liễu Thi, Ngô Sinh đã tin chắc như đinh đóng cột, không còn nghi ngờ gì nữa. Sau khi thấy Liễu Thi giơ tay trái, Ngô Sinh không chần chừ nói:
– Ta chọn xỉu.
– Tài!
– Bốn, năm, sáu, mười lăm nước, tài!
Sau khi người đổ xúc xắc lật cái chén ra liền nói, Ngô Sinh trợn mắt kinh ngạc, lắp bắp nói:
– Sao, sao có thể…?
Nãy giờ Liễu Thi đứng một bên quan sát lão Bát kia thật kỹ, cô nhận ra chiêu trò của ông ta, trong gấu tay áo của ông ta có giấu một thỏi nam chân, có thể ông ta đã thông đồng với sòng bạc, làm ra những con xúc xắc có đặt một miếng sắt trong đó, như thế thì ông ta có thể dùng miếng nam châm cộng thêm chút linh lực để thay đổi mặt của con xúc xắc trong bát. Người này trong giới huyền môn. Nhưng cô không vạch trần, như thế càng tốt, Ngô Sinh có thua cô cũng có cớ thoái thác trách nhiệm.
Vốn Ngô Sinh định bụng thắng ván đặt cược này, sẽ cho người lột sạch hết đồ của lão Bát để làm nhục ông ta, thật không ngờ người bẽ mặt lại là mình.
Nam Cung Tư Uyển
– Haha, lão Ngô, hôm nay ông lại nhường ta đấy ư? Còn không mau giao hết đồ trên người ra, nể tình ông chỗ bạn bạc lâu năm, quần áo trên người ta xí lại cho đấy!
Ngô Sinh trong lòng một tràng lửa giận, muốn quay sang tát Liễu Thi để trút cơn giận nhưng lại nhớ ra ngài Hải đã dặn không được đắc tội người này, mà phải tìm cách lôi kéo về phe mình, vì vậy hắn ta chỉ đành nuốt lửa giận, đem giao ra hết đồ đạc quý giá trên người.
Lão Bát thấy Ngô Sinh còn giữ lại một tấm lệnh bài trên người, cười gian trá nói:
– Ấy lão Ngô, ta giữ lại quần áo là đã cho ông mặt mũi lắm rồi. Nộp cả tấm lệnh bài kia ra đây!
Ngô Sinh nói:
– Tấm lệnh bài này nào có đáng giá gì, dù sao chúng ta chơi bạc cũng đã lâu lắm, mong ông giơ cao đánh khẽ, sau này còn dễ nhìn mặt nhau!
– Không được! Luật do chính ông nói, giờ ông phải làm theo, ở đây còn có chủ sòng bạc làm chứng, không lẽ ông muốn nuốt lời?
Ngô Sinh tức đỏ mặt, vốn có thể dùng quyền thế của họ Nguyễn tộc để đe doạ đám người này nhưng lại lo sợ ngộ nhỡ chuyện mình đi đánh bạc lộ ra, sẽ mất cái ghế quản gia mất. Vì vậy sau cùng vẫn quyết định để lại tấm lệnh bài lại, về phủ lấy thêm tiền rồi sẽ quay lại chuộc cũng chưa muộn.
– Được thôi, tấm lệnh bài này ta để ở đây, sẽ đến chuộc!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!