Con chó vung gậy sắt xông về phía Liễu Thi, dù nó đi bằng hai chân nhưng bước đi thoăn thoăn, động tác thậm chí còn nhanh hơn người bình thường. Cũng may chỗ Liễu Thi nấp cách cánh cửa kia khá xa, nếu không động tĩnh như vầy đã sớm bị bọn họ phát hiện rồi.
Liễu Thi vừa đỡ chiêu từ con chó, vừa dụ nó ra bãi đất trống vắng người qua lại để đấu pháp. Con chó mễ khá thông minh, thấy đấu tay đôi với Liễu Thi mãi không được, liền nhe hàm răng đen xì của mình ra, phun nước dãi về phía cô.
Nước dãi của chó mễ còn độc hơn cả rắn hổ mang, Liễu Thi tránh được cũng khá chật vật, phải lăn vài vòng trên mặt đất.
Lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy thì con ch. ó mễ đã chạy đến trước mắt cô, nó dùng cái hàm răng bén nhọn của mình cắn vào cổ tay trái Liễu Thi một nhát, Liễu Thi đang định lấy bùa chú trừng trị con ch. ó tinh này thì chó mễ lại thả tay cô ra, còn l.i.ế. m liếm vết thương cho Liễu Thi, lại dùng đầu dụi dụi vào lòng cô.
Nước dãi lần này của nó không phải dãi độc, còn có tác dụng chữa lành vết thương. Liễu Thi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nó cởi chiếc mũ sắt ra, rên ư ử làm nũng cô.
– Na à?
Con chó mễ hiểu được tiếng người, lập tức gật đầu lìa lìa. Con Na là chó con hồi bé Liễu Thi từng nuôi, nó rất trung thành, cô chỉ không ngờ mình đi vắng mười năm con Na đã tu luyện lên thành chó tinh, đứng bằng hai chân được, vì vậy cô mới không nhận ra được nó.
Mà con Na cũng thế, vốn không nhận ra cô, tới lúc dùng răng cắn vào cổ tay Liễu Thi mới ngửi ra được mùi của cô.
– Sao mi lại ở đây?
– Ư ư ư…
Con Na nhẹ giọng rên rỉ, kể lể cho Liễu Thi nghe, Liễu Thi nhớ lại lúc nãy nó còn hung dữ lắm, giờ lại ngoan như cún con thế này, cô hỏi:
– Là Nguyễn Đình Hải đuổi ngươi ra phải không?
Theo như cô hiểu tính của ông ngoại, nếu Liễu Thi vắng nhà, ông sẽ tự tay nuôi dạy con Na, không có cớ gì mà đuổi nó ra ngoài lang thang được.
Càng lúc cô càng tò mò, tại sao năm đó khi cô bị ngã xuống núi, ông ngoại và cậu lại không về thăm Liễu Thi cơ chứ…
Nếu hai người họ đi đến nhà họ Liễu, chắc chắn sẽ phát hiện ra tu hú chiếm tổ chim chích. Việc này chắc chắn là Nguyễn Đình Hải đã giở trò gì đó ở giữa.
– Giờ cũng đã khuya, ta phải đi về phòng rồi, ngươi tạm thời đừng nói cho ai biết ta đã về nhé.
Nam Cung Tư Uyển
Liễu Thi đứng dậy định rời đi thì con Na ôm chặt lấy bắp chân của cô, lại rên ư ử, ý nói rất nhớ cô, không muốn xa.
Liễu Thi đành vuốt ve đầu nó, nói:
– Ngươi yên tâm, chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ đón ngươi về ở cùng. À phải rồi, ngươi theo dõi hành động của Nguyễn Đình Hải cho ta, thấy gì khả nghi thì tới phòng cuối cùng ở phía bắc, ta hiện đang ở đó.
Con Na không cam buông chân Liễu Thi ra, ngồi phệt xuống đất, khuôn mặt ủ rũ như ăn vạ, mỗi lần nó làm nũng như này là Liễu Thi thấy mủi lòng, cô bật cười nói thêm:
– Thôi được rồi, không biết hôm nay sẽ gặp ngươi, lần tới ta sẽ mang cho ngươi vài khúc xương nhá.
Con Na nghe vậy mới vui vẻ vẫy đuôi chào cô. Liễu Thi còn chưa kịp rời đi thì đã có hai người tiến đến, nay không trăng nên trời khá tối, cô giấu sẵn vài đạo chú dưới ống tay, chuẩn bị ném ra thì thấy hai người kia chính là Nguyễn Liêu và Nguyễn Phụng.
Nguyễn Phụng đi trước, thấy con Na quẫy đuôi với Liễu Thi thì trợn mắt kinh ngạc, bởi từ sau khi em họ của cô rời khỏi núi Cửu U, con Na luôn rầu rĩ một mình, chưa từng thân thiết với ai thế này, cô nghi ngờ hỏi:
– Ngươi là kẻ nào?
Đêm hôm khuya khắt làm gì ở đây?
Liễu Thi hắng giọng đáp:
– Ta là môn khách mới vào phủ, ban đêm đi dạo xem địa thế trong phủ, cô là ai mà ở đây lớn tiếng?
Nguyễn Phụng vẫn nghi ngờ Liễu Thi, hỏi tiếp:
– Ta là đại tiểu thư trong tộc! Cô mau khai ra tên họ cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!