Trần Bình là tên của một trong hai người đệ tử khi nãy, anh trai tên là Trần Phong còn em trai tên Trần Bình. Trần Bình dẫn Liễu Thi tới trực tiếp nơi ở của quản gia.
Vốn họ Nguyễn tộc xưa giờ đều chia bè phái, khi có người tài đến, các phe phái đều ra sức tranh giành, dụ dỗ người tài đứng về phía mình nhưng đều dựa trên nguyên tắc công khai, công bằng, minh bạch.
Thế mà quản gia này lại lén lút cho người dẫn cô tới chỗ ở riêng của ông ta, có thể thấy họ Nguyễn tộc nay so với xưa càng lúc càng vô phép tắc rồi.
Liễu Thi bước vào cửa thì thấy quản gia đang ngồi chờ sẵn ở cái bàn làm bằng gỗ hương, khi thấy khuôn mặt của ông ta thì Liễu Thi cũng không bất ngờ, người này chẳng phải Ngô Sinh, chủ thuyền vụ đồng đen lần trước kiêm chủ gánh hát kia hay sao?
Cô còn đang không biết làm thế nào để thăm dò Nguyễn Đình Hải, nay lại có cơ hội tốt tới tay, Liễu Thi sao có thể từ chối cho được.
Hiện mình là khách, Liễu Thi biết điều, chắp tay giới thiệu trước:
– Ta là Nguyễn Tuân, tới đây cùng đoàn thương nhân họ Lưu để trao đổi bùa chú, chẳng hay ông là…
Ngô Sinh chưa vội mở lời, đôi mắt tinh anh đánh giá khắp người Liễu Thi một vòng, xem cô có gì đặc biệt hay không, một lát sau mới đáp:
– Ta là Ngô Sinh, quản gia của họ Nguyễn tộc, ta có nghe nói Trần Bình khen ngợi tài pháp của ngươi. Ta vốn cũng định tìm kiếm người tài, ngươi còn không mau bỏ mặt nạ ra tiếp chuyện.
Nam Cung Tư Uyển
Liễu Thi bình tĩnh đáp:
– Mặt nạ này không tháo được, nó đã được dính cổ định trên mặt ta!
Thấy Liễu Thi kiêu ngạo, đối đáp với ông ta không đầu không đuôi thì trong lòng Ngô Sinh khá tức giận, vốn muốn nhận Liễu Thi ngay nhưng lại thay đổi chủ ý, cầm tách trà lên rót ra một cái chén, một tay đưa cho Liễu Thi nói:
– Dùng trà đi.
Vốn khi đưa trà cho người khác, người ta thường dâng hai tay để tỏ chút lòng thành kính, Ngô Sinh chỉ đưa trà một tay, thái độ xem nhẹ Liễu Thi thấy rõ, nếu là người bình thường đã sớm phủi tay ra về.
Liễu Thi cũng dùng một tay cầm lấy chén trà, kỳ lạ thay chỉ là một chén trà nhỏ, vậy mà lại có sức nặng ngàn cân, khiến cô nhấc không nổi.
Liễu Thi biết ông ta cố tình làm khó mình, chỉ cười xòa, trong lòng thầm chê trò trẻ con. Cô dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ ba cái lên cái quai cầm. Sau đó dễ dàng cầm lấy được tách trà từ trong tay Ngô Sinh, uống một ngụm hết sạch.
– Trà ngon, trà ngon!
Ngô Sinh kinh ngạc, ông ta đã khảo hạch biết bao giờ, có người hiện giờ còn là cái tay đắc lực của ông Hải, nhưng chưa từng có ai giải được pháp của ông ta nhanh và dễ dàng như vậy.
– Ngươi… Ngươi….!
Liễu Thi không để ông ta kịp trấn tĩnh, đã lấy trong túi ra một miếng trầu têm cánh phượng, cười nói:
– Miếng trầu là đầu câu chuyện, ngài đã có lòng ta không thể không đáp lễ, mời ngài…
Ngô Sinh nghi ngờ nhìn Liễu Thi, e dè cầm lấy miếng trầu trong tay cô, sau đó quan sát thật kỹ, thấy miếng trầu không có gì khác thường mới đem bỏ vào miệng nhai.
Ông ta vừa ăn xong thì khắp người nóng hừng hực, như có lửa thiêu đốt trong tim gan phèo phổi.
– Ngươi! Ngươi hỗn láo!
Liễu Thi đi về phía bàn gỗ hương, tự mình rót thêm một chén trà nữa, vừa nhâm nhi thưởng thức vừa nói:
– Có qua có lại mới toại lòng nhau được.
Tôi sẽ ngồi đây chờ ngài đáp lễ.
Ngô Sinh đã thử phong tỏa các luân xa trên người, nhưng vẫn không tài nào ép được hỏa độc ra ngoài, mà càng để lâu thì cả người càng sốt ruột bứt rứt, đứng cũng không được, ngồi cũng không yên.
Không còn cách nào khác, Ngô Sinh đành đi tìm Nguyễn Đình Hải, trước khi đi còn hừ lạnh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!