May sao mấy ngày đi đến họ Nguyễn tộc trời đến nắng to, Liễu Thi giục họ đi nhanh một chút, chưa tới hai ngày đã đến được chân núi Cửu U. Sở dĩ có tên núi này là bởi xung quanh nó có chín ngọn núi nhỏ vây xung quanh, lại cao trăm trượng nên quanh năm núi đều được bao phủ bởi mây mù.
Đường lên núi khá hẹp, đoàn người phải xuống người, đi bộ lên núi.
Ngoài những lá bùa của Liễu Thi, Lưu Khải còn mang theo rất nhiều sản vật chỉ có ở vùng đồng bằng để đem lên trao đổi với Nguyễn tộc. Dù rất hiểu địa hình ở đây nhưng Liễu Thi vẫn đi sau Lưu Khải, để anh ta dẫn đường.
Họ Nguyễn tộc hùng mạnh, người nhiều thì tai mắt cũng nhiều, hiện Nguyễn Đình Hải đang ở trong tối, cô ngoài sáng, vì thế chuyện gì cũng cần phải đề phòng mới được.
– Suỵt, ở đây có ma trành.
– Cảm ơn anh.
Liễu Thi gật đầu đáp. Ma trành vốn là những vong hồn bị hổ vồ c.h.ế. t oan, bị nó cắn nuốt xơi tái, không cách nào siêu sinh được.
Sau khi c.h.ế. t đi sẽ thành đầy tớ của hổ tinh, nghe theo sự sai khiến của nó, dẫn dụ những người qua đường đi lạc vào động hổ, cứ như thế số lượng matrành ngày một tăng, hổ tinh sẽ càng mạnh.
Đây vốn là ngọn núi mà chi dưới cai quản, vì thế nên ông ngoại và cậu không để ý tới bao giờ, lại thành nơi để loài ác thú hoành hành.
Liễu Thi vốn đang định ngầm dùng chút bùa để bảo vệ đoàn người thì Lưu Khải lấy ra một bọc giấy tiền, muối, gạo trắng cùng ít thịt vụn đã chuẩn bị từ trước rồi rắc vào bìa rừng.
Nguyễn Khải chắp tay khấn vái:
– Nam mô a di đà phật, chúng tôi chỉ là thương nhân buôn bán kiếm chút tiền nuôi vợ con, nay có việc đi qua đây, mong các vị phù hộ cho.
Lập tức trong rừng vang lên tiếng rào rào như mưa, chỉ một loáng đám thịt vụn còn tươi sống khi nãy đã ôi thiu, bốc ra một mùi hôi thối.
Lưu Khải thấy ma trành đã chấp nhận vật cúng của mình, mới nhìn Liễu Thi nói:
– An toàn rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
– Được.
Đoạn đường còn lại Liễu Thi và đoàn người không gặp thêm trở ngại gì nữa, cứ như vậy thì đi thẳng một mạch đến đỉnh núi Cửu U. So với núi Cửu U mười năm trước trong tâm trí Liễu Thi, cảnh vật hiện giờ cũng không khác trước là mấy, có chăng là cô không còn đơn thuần như lúc xưa mà thôi.
Cả họ Nguyễn tộc đều sinh sống ở đây, tính cả chi chính chi phụ, cả họ nhân khẩu phải hơn nghìn người, thêm số đệ tử, môn khách thu nhận bên ngoài, tổng cộng phải có đến ba nghìn người. Mỗi người tùy vào địa vị trong họ sẽ được chia nơi ở khác nhau.
Nhà họ Nguyễn trọng nhân tài, vì vậy phàm là người càng có tài thì càng được tôn trọng, không kể xuất thân cao quý hay nghèo hèn.
Mà nơi Liễu Thi đang đứng hiện giờ chính là cổng lớn của tộc Nguyễn, trước cổng có bốn tên lính canh gác, mặt mày ai nấy đều kiêu ngạo.
Lưu Khải là chủ đoàn, đứng lên trước chắp tay nói:
– Tôi là thương nhân họ Lưu, Lưu Khải, tới để giao bùa cùng một số sản vật tới. Mong các vị mở cửa giúp cho…
Nói xong anh ta díu vào tay một tên lính gác vài nén bạc. Tên lính gác hất thẳng tay, cười khinh khỉnh đáp:
– Cút!
Ai thèm nhận mấy đồng bạc rách này của các người, ta không nghe ông lớn có lệnh mua bùa ngải gì cả!
Lưu Khải lấy từ trong n.g.ự. c ra một phong thư, cẩn thận đưa cho tên lính xem:
– Thư từ có ghi rõ, mong các ngài xem xét kỹ cho.
Tên lính gác liếc đôi mắt ti hí nhìn một lượt, xong đáp:
– À, xui cho các ngươi rồi! Hiện giờ gia chủ của chúng ta đã bế quan, mọi việc trong tộc đều do ông Hải thu xếp, ngài ấy đã có lệnh gần đây gian tế nhiều, trong phủ đều phải giới nghiêm cảnh giác, tuyệt đối không tiếp người lạ vào phủ, rõ chưa?
Liễu Thi nhíu mày, trước đây nếu ông ngoại có bế quan luyện pháp thì cậu sẽ đảm đương việc lớn nhỏ trong tộc, cậu bận quá thì sẽ giao cho những người anh em họ khác, khi nào tới lượt một người chi dưới như Nguyễn Đình Hải cơ chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!