Luồng điện từ sét chạy dọc khắp cơ thể Liễu Thi, điện từ quá lớn khiến cả người cô tê liệt, tim ngừng đập, khoảnh khắc lúc hấp hối cô vẫn còn có ý thức, nhưng không cách nào điều khiển được cơ thể mình, chỉ có thể cảm nhận sinh mệnh của mình từng lúc bị mài mòn đi.
Mắt cô tối sầm, bóng đen từ từ đè nặng xuống mi mắt của cô.
Liễu Thi nằm mơ một giấc mơ rất dài nhưng cũng rất chân thực. Cô thấy mình trong hình hài trẻ sơ sinh, vừa mới cất tiếng khóc chào đời đã nằm trong tay bà mụ, bà mụ này vừa bồng cô, vừa quay ra nhìn bà cả cười nói:
– Chúc mừng bà lớn, là một vị tiểu thư đáng yêu bụ bẫm trộm vía lắm ạ, xem đôi mắt tròn xoe này… Tôi phải đi báo với vương gia mới được, cậu Vũ đã có vị hôn thê rồi.
– Mau, bế con bé lại đây ta xem..
Liễu Thi cảm nhận rõ ràng mình được bà mụ bế lại cho bà cả, bà cả bồng cô âu yếm, còn đặt một nụ hôn lên trán cô.
– Con gái ngoan của ta.
Mẹ nhất định cho con một cuộc đời bình an hạnh phúc.
Mà cùng lúc này, ông bà nội, ông ngoại, cha, cậu của cô cũng ập vào, Liễu Thi thấy có người lạ thì khóc oe oe lên.
Ông ngoại vốn là pháp sư hàng đầu thời bấy giờ, khi cô vừa chào đời đã gieo cho Liễu Thi một quẻ, nói:
– Bé con mệnh cách đặc biệt, cần phải có cái tên thích hợp mới được, đặt tên là Liễu Thi đi, liễu tựa âm quan, vốn là tiền kiếp khởi sinh của con bé.
Bà cả nghe vậy thì nhíu mày, không vui đáp:
– Nhưng con đã chọn được cho con bé cái tên Liễu Nhan rồi mà cha.
Ông ngoại lắc đầu:
Nam Cung Tư Uyển
– Không được, nếu tên không hợp mệnh sau này con bé sẽ gặp nhiều gian truân.
Bà cả bật cười nói:
– Chẳng phải con bé còn có ông ngoại nó chống lưng hay sao, thôi mà cha, con thích tên Liễu Nhan cơ…
Trước sự cố chấp của bà cả, ông ngoại cũng đành chịu thua, thở dài nói:
– Được, nhưng con phải đồng ý với ta, để con bé về nhà họ Nguyễn sống cùng ta tới năm mười lăm tuổi.
Bà cả gật đầu đồng ý.
Trước sự ra đời của đại tiểu thư, trong phủ suốt ngày đầy ắp tiếng cười. Đến khi Liễu Thi đầy tháng thì ông ngoại đưa cô về nhà họ Nguyễn, mà khi đó cô còn bé, bà cả phải xa chồng, về nhà ngoại ở cữ chăm con.
Vốn từ trước tới giờ Liễu Phùng rất yêu thương bà cả Nguyễn Chiêu Pháp, trong phủ không có vợ lẽ nào cả, chỉ có vợ cả mà thôi. Vậy mà bà cả vừa rời đi một thời gian thì người trong phủ báo lên núi tin tức ông Liễu đã có vợ lẽ, mà người vợ lẽ này cũng mang thai được một tháng rồi.
Trước sự phản bội lời thề từ chồng, bà cả trước giờ vốn kiêu ngạo liền đổ bệnh ốm một thời gian dài, dù không thể hiện ra nhưng trong lòng vẫn luôn thầm oán trách cha mình bày bẽ chuyện, khiến bà cả lên núi nên Liễu Phùng mới có vợ lẽ.
Tới khi Liễu Thi được hai tuổi thì bà cả trở về nhà họ Liễu, nói rằng tới khi mười lăm tuổi sẽ tới đón cô. Quả nhiên cha vẫn yêu mẹ, mẹ về tới phủ thì cha cho đuổi người vợ lẽ cùng đứa con riêng kia về vùng núi sinh sống. Mà vô tình đứa con riêng đó bấy giờ lại tên là Liễu Thi.
Tuổi thơ của Liễu Thi từ bé đã sống cùng ông ngoại, cậu và chị họ. Ông ngoại và cậu thì rất nghiêm khắc với cô, sợ nếu nuông chiều thì tính cô sẽ giống mẹ, cũng may có chị họ Nguyễn Phụng đồng trang lứa với Liễu Thi nên cô thấy vui vẻ hơn hẳn. Lên ba tuổi Liễu Thi đã được ông ngoại dạy học chữ, đọc sách.
Bốn tuổi bắt đầu luyện pháp.
Liễu Thi đặc biệt nhớ nhất là lần đầu cô bước chân vào giới huyền môn, ông ngoại chôn cô và chị họ, mỗi người ở trong một cái quan tài dưới đất một ngày một đêm, sẽ có ống thông khí lên mặt đất, mà ông ngoại sẽ để hoa quả có mùi trên đó để rèn dần khứu giác của cô.
Khi đã quen dần thì sẽ chôn sống cô nữa, chỉ chừa ra một khoảng trống cho đầu không bị đất cát lấp hết, Liễu Thi ở dưới đó sẽ tập ngửi mùi của đất, cát, cỏ.
Đây là cách tôi luyện bản lĩnh trong môi trường chật hẹp, tối tăm, thiếu dưỡng khí, vì thế từ đó Liễu Thi có khứu giác vô cùng tốt, rất nhạy bén với mọi mùi hương. Đây cũng là cách tôi luyện bản lĩnh cho cô trong môi trường chật hẹp, tối tăm, thiếu dưỡng khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!