Chương 26: (Vô Đề)

Ngày hôm sau Liễu Thi ở nguyên trong phòng luyện bùa để chuẩn bị cho chuyến đi lần tới tới họ Nguyễn tộc. Những dòng họ pháp càng lớn thì nhu cầu về bùa chú sẽ càng nhiều, chỉ riêng người trong tộc luyện thôi là không đủ, sẽ cần phải đi thu mua từ bên ngoài nữa.

Liễu Thi đối với việc vẽ bùa chú rất có thiên phú, dù mới luyện pháp được hơn gần một năm nhưng cô đã sắp đạt tới cảnh giới có thể vẽ bùa được trên cả những vật như lá cây, trên nền đất…

Cả ngày cặm cụi vẽ bùa khiến cô tiêu hao không ít linh lực, dùng xong bữa tối đang định nghỉ sớm thì Thi Hoa vào báo:

– Thưa tiểu thư, đại tiểu thư tới thăm chị ạ.

Liễu Thi nghe vầy liền ra ngoài đón Liễu Nhan, định mời chị ấy vào phòng uống trà thì Liễu Nhan thở dài nói:

– Em đi dạo cùng chị một lát được không?

Sắp tới ngày cưới rồi chị sốt ruột quá, đứng ngồi không yên nên đến đây tìm em chuyện trò cho khuây khỏa.

– Dạ được ạ.

Dù sao cả ngày trong phòng Liễu Thi cũng thấy hơi ngột ngạt, đi dạo cũng tốt. Liễu Nhan vừa đi vừa nói:

– Thì ra em Thi vốn đẹp thế này, chị mà là đàn ông, chị cũng mê em đấy.

Liễu Thi vội đáp:

– Dung mạo đẹp vốn chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ cần trong mắt người thương mình thì mình luôn đẹp nhất chị ạ.

– Vậy à, sau này em có dự tính gì chưa?

Câu hỏi của Liễu Nhan y hệt như Lý Nguyên Vũ khiến cho Liễu Thi giật nảy mình. Cô còn chưa kịp trả lời thì Liễu Nhan đã nói tiếp:

– Nếu sau này em không biết đi đâu, có thể tới phủ cậu Vũ cùng chị…

– Chị đừng nói thế, em đã có chồng rồi ạ, cả đời này chỉ thủ tiết vì anh ấy mà thôi!

Nghe Liễu Thi nói dõng dạc như thế sắc mặt Liễu Nhan mới tốt hơn một chút, liền kéo cô tiến tới cái hồ đằng trước có mái đình để ngồi nghỉ.

– Này, nghe gì chưa, gần đây ở phía Nam kinh thành có quỷ xuất hiện đó.

– Quỷ á? Cô kể rõ cho tôi xem nào.

– Con quỷ này là nam quỷ, nó không hại người nhưng ai đi qua cũng hỏi có thấy vợ nó đâu không, dọa mọi người qua đó sợ c.h.ế. t khiếp đấy.

Hai nữ người hầu dường như không biết Liễu Nhan và Liễu Thi đang đi tới, vẫn tiếp tục buôn chuyện.

– Thì con Kim hôm qua có việc đi ngang qua đó kể lại tôi nghe mà lại, tuy sợ nhưng cũng tội con quỷ đó lắm, nghe nói là nó họ Hồ hay sao ý.

Liễu Thi vốn đang định lướt đi, nghe thấy họ Hồ thì lập cô dừng bước lại, dỏng tai nghe tiếp chuyện.

– Thôi sợ lắm, cô biết vị trí cụ thể ở đâu không, tôi còn tránh.

– Thì có ngọn núi ở phía Nam kinh thành ý, chỗ đó vốn hay có ma quỷ mà lị.

– Em Thi, em Thi…

Liễu Thi nghe hai người hầu kia nói thì lập tức trong đầu hiện lên hình bóng của cậu cả, có khi nào cậu cả vì lý do gì đó mà bị vây nhốt lại ngọn núi kia, thế nên cô chiêu hồn không được không?

– Chúng ta ra đình thưởng trà thôi em.

Liễu Thi nào có tâm tình thưởng trà cùng Liễu Nhan nữa, cô vội từ chối:

– Em vừa nhớ ra có chuyện quan trọng làm chưa xong, hôm nay đành thất hẹn với chị, em xin phép về trước ạ, ngày khác sẽ đến tìm chị tạ lỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!