Cùng lúc này trời đổ mưa lớn như tâm trạng trong lòng Liễu Thi lúc này. Mưa lớn kéo theo sấm chớp đì đùng, cô cứ như vậy ngồi tuyệt vọng trong màn mưa, ôm lấy vỏ trứng có chứa một phách của cậu, trong đầu cô tưởng tượng ra biết bao khung cảnh xấu, có khi cô tại chậm trễ, những hồn phách còn lại của cậu đã sớm bị ma quỷ cắn nuốt mất rồi!
– Ba hồn sáu phách tuy lạc nhau nhưng đều là một thể, chỉ cần một trong số chúng có chuyện, những hồn phách khác cũng khó lòng tồn tại tiếp được.
Nghe thần sông nói Liễu Thi mới nhớ ra điều này, nhưng ngay cả ngài ấy cũng không biết tại sao không chiêu được hồn cậu cả, vậy cô phải làm cách nào đây?
Liễu Thi lại nhớ tới bảo vật đèn Bảo Đăng của họ Nguyễn tộc, cô quyết định sẽ về nhà họ Liễu một chuyến, chuẩn bị ít đồ rồi khởi hành tới đó luôn mới được. Còn nước còn tát, không biết chừng đồng đen không hợp vía với những hồn phách của cậu vì thế nên không chiêu hồn cậu được.
Liễu Thi định đứng dậy thì những hạt mưa càng lúc càng nặng trĩu, đì người cô xuống. Nước mưa không lạnh mà nóng rát như nước sôi, khiến cô cảm thấy cả người như bị bỏng vậy. Thần sông đứng một bên nhìn hết thảy, trước khi cầm đồng đen rời đi, nói:
– Vỏ trứng này không chứa được hồn phách quá lâu.
Phải kiếm linh vật gì đó thuần âm để nó trú ngụ, nếu không phách này sẽ tiêu tan đi mất. Việc ta đã hứa với cô đều đã xong, sau này có việc thì tới sông Kim Ngưu tìm ta.
Liễu Thi dập đầu tạ ơn thần sông, sau đó cô lấy ra ra viên ngọc mà ông Hồ giao cho cô trước khi chết, nó không những có thể nuôi dưỡng hồn phách mà còn là nơi để chứa đựng hồn phách, may mà lúc nào cô cũng cầm nó đem theo người, đặt nó vào trong vỏ trứng sau đó niệm chú thu phách của cậu vào trong.
Mỗi con người có bảy phách là thiện, ác, ái, nộ, tuệ, nghiệp, quả, Liễu Thi nhìn kỹ lại thì phát hiện phách mà cô chiêu được là phách ái của cậu. Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để đưa phách của cậu vào bên trong viên ngọc kia. Xong việc vì quá đuối mà Liễu Thi ngất lịm đi.
Tới khi cô tỉnh lại thì thấy mình đã được đưa về phòng, trong lòng bàn tay của cô vẫn luôn nắm chặt viên ngọc có chứa một phách của cậu, mà Thi Hoa thì đang ngồi bên cạnh dùng khăn ấm lau trán cho cô.
– Nước….
Cả cổ họng của cô đều thấy khô khốc, Thi Hoa nghe vậy thì vội lấy chén nước, sợ Liễu Thi c.h.ế. t sặc nên lấy thêm cái muỗng nhỏ từ từ đút vào miệng cô.
Vừa đút nó vừa làu bàu:
– Tiểu thư làm em lo c.h.ế. t khiếp, cả đêm hôm qua mưa lớn thế mà tiểu thư dầm mưa cả đêm..
Nam Cung Tư Uyển
Liễu Thi nghĩ lại chuyện đêm qua không thành, lòng lại nặng trĩu, chỉ cười đáp:
– Chị không sao đâu, cảm ơn em.
Tuy Thi Hoa trách cô thế nhưng vẫn tủm tỉm nhìn cô cười, Liễu Thi không hiểu có việc gì mà con bé lại cười như thế, thấy lạ nên hỏi:
– Hôm nay em có chuyện gì mà vui thế?
Không phải có người thương rồi đó chứ?
– Hì hì, tiểu thư tự xem đi ạ.
Thi Hoa lấy chiếc gương đồng nhỏ đưa đến trước mặt Liễu Thi, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương thì giật mình, vết bỏng từ cổ độc đã biến mất không còn dấu vết, dung mạo của cô đã xinh đẹp lại như lúc đầu.
Liễu Thi đưa tay lên xoa vào má, làn da mịn màng không tỳ vết khiến cô tin điều này đã trở thành sự thật. Cô nhớ ra thần sông đã từng nói sẽ khôi phục dung nhan cho cô, quả nhiên ngài ấy đã giữ lời, làm phép ra trận mưa đêm qua để rửa trôi đi những vết bỏng trên mặt cô.
Trong lòng Liễu Thi thầm biết ơn thần sông, cô thấy cuộc đời của mình thật may mắn khi gặp được những phú nhân ra tay tương trợ lúc khó khăn hoạn nạn, vì vậy trong lòng lại có thêm hi vọng, đoạn đường còn lại để cứu được cậu, cô cần phải cố gắng nhiều hơn nữa rồi.
– Em mang cho chị chút đồ ăn sáng, xong chị sẽ đi xin Lê đại học sĩ nghỉ phép một thời gian.
Thi Hoa gật đầu, nhanh nhẹn đi lấy đồ ăn sáng cho Liễu Thi. Cơm cháo xong xuôi, cả người cô đã có sức, tắm rửa, thay trang phục xong xuôi rồi đến gặp Lê đại học sĩ.
Hôm nay Lê đại học sĩ đang ngồi vẽ tranh, thấy vết bỏng trên mặt Liễu Thi đã biến mất thì cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm, hạ bút nhìn cô hỏi:
– Cô tới tìm ta có việc?
Liễu Thi cúi người hành lễ với ông ấy, chắp tay đáp:
– Dạ vâng thưa ngài, hôm nay tôi đến là xin phép ngài cho nghỉ một thời gian ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!