Liễu Thi giả bộ ngây thơ hỏi:
– Tôi nào có biết vật kia anh nói là gì.
Con cháu soái vong gằn lên:
– Được! Để xem cô với tôi ai kiên trì tới cùng đây!
Chờ con cháu soái vong đi Liễu Thi mới thở phào, lật tấm chăn lên vuốt ve quả trứng rùa màu đen. Sáng nay khi tỉnh dậy không biết vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở trên giường cô, thứ này không những có linh tính mà còn biết đi.
Cơ mà cứ bị nhốt mãi ở đây thế này không phải cách, Liễu Thi đã sốt ruột muốn chiêu hồn phách cho cậu cả lắm rồi, nhưng cô biết hiện giờ con cháu soái vong đã cảnh giác cô hơn rồi, muốn rời khỏi đây trừ khi mọc cánh bay thì được! Cô chỉ đành bĩnh tĩnh ủ mưu, nếu không được nữa thì chỉ có thể liều thoát khỏi đây, còn hơn là để đồng đen rơi vào tay người khác.
Trải qua thêm ba ngày nữa, con cháu soái vong dường như đã mất sạch kiên nhẫn, cho người gọi Liễu Thi đã mui thuyền nói chuyện. Liễu Thi đã có chuẩn bị, đi đến thì thấy anh ta đang ngồi mài đao kèn kẹt, trực tiếp nói:
– Giờ nếu cô không giao ra đồng đen thì để lại cái đầu cho ta!
Liễu Thi biết hiện chỉ còn cách đánh nhau chính diện với anh ta, không giả vờ nữa mà lạnh lùng đáp:
– Được thôi! Nếu anh có bản lĩnh thì cứ việc!
Nói xong cô lấy ra một đạo bùa chú, ném về phía con cháu soái vong. Hắn ta nhẹ nhàng vung vài đường đao, phút chốc bùa của ta bị c.h.é. m tan tành thành những mảnh giấy vụn.
– Đúng thật là ngựa non háu đá, nếu cô ngoan ngoãn giao ra đồng đen thì ta sẽ để lại cho cô cái mạng.
Liễu Thi lập tức đáp lại:
– Đừng có mơ!
Liễu Thi đã sớm biết mình không đánh lại hắn ta, nhanh tay tung ra một lá bùa hỏa mù, nhân lúc con cháu soái vong đang mải đối phó với nó thì cầm theo tay nải có đựng đồng đen nhảy xuống sông lần nữa. Phút chốc nước sông lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể cô, xoáy nước hôm nay so với hôm trước còn lớn hơn vài lần nhưng Liễu Thi không dám bơi ngoi lên mặt nước, sợ đám thuyền phu phát hiện ra mình, nên chỉ có thể bơi ẩn mình dưới nước.
Nhưng nước chảy quá mạnh, dù Liễu Thi đã cố hết sức nhưng vài bận suýt bị nó nuốt chửng, chợt có một cây rong rêu cuốn chặt lấy cổ chân của cô, Liễu Thi càng cố cựa quậy thì nó càng cuốn chặt lấy cô hơn.
Ngay lúc Liễu Thi đang mê man vì ở dưới nước quá lâu thì có thứ gì đó chặt đứt đám rong rêu kia, túm mạnh lấy áo cô, lôi cô lên khỏi mặt nước. Liễu Thi mở to mắt nhìn thì thấy mình đang nằm bệt trên lưng con rùa vàng ở làng luyện kim kia, cô kinh ngạc thốt lên:
– Sao sao có thể…
Có một giọng nói truyền đến trong đầu cô:
– Ta sẽ đưa cô rời khỏi đây, hãy bảo vệ con ta cẩn thận, đừng để nó bị kẻ xấu lợi dụng.
Liễu Thi như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đáp:
– Được! Ta đồng ý với ngươi.
Cô vừa dứt lời thì tiếng chèo thuyền từ xa vọng đến, cô còn đang lo lắng sẽ bị con cháu soái vong đuổi cùng g.i.ế. c tận thì rùa vàng giơ hai chân đạp sóng, không biết từ đâu xuất hiện những con rùa con, chúng bám lấy một khúc gỗ kéo về phía ngược lại với hướng Liễu Thi.
Trong đêm tối lờ mờ, con cháu soái vong tưởng khúc gỗ kia là Liễu Thi đang bỏ chạy, vội ra lệnh cho đám thuyền phu quay hướng đuổi theo. Nhờ vậy mà Liễu Thi có thể thoát khỏi đám người kia.
Cứ như vậy tượng rùa đá cõng Liễu Thi một đêm, bơi qua hết khúc sông hiểm, về tới được hạ nguồn. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, bến sông này gần ngay viện học sĩ, Liễu Thi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước lên bờ, đang định nói lời cảm ơn với tượng rùa kia thì một tiếng động lớn vang lên dữ dội. Liễu Thi vừa quay người lại thì thấy tượng rùa vàng đã vỡ tan tành, hóa thành tro bụi.
– Việc của ta đã hoàn thành, hãy ghi nhớ lời cô.
Liễu Thi lúc này mới nhớ ra, những vật linh thiêng như này chỉ có thể tồn tại trong một không gian nhất định, nếu rời đi sẽ mất hết linh khí, trở lại thành một vật vô tri. Mà trứng đồng đen có linh tính, ngay lúc tượng rùa kia tan thành nhiều mảnh cô cảm nhận được nó run lên trong lòng cô, cô chỉ có thể vuốt ve an ủi nó:
– Đừng sợ, ta sẽ đưa mi tới nơi an toàn.
Liễu Thi đem trứng đồng đen tới gặp thần sông, thần sông thấy vậy thì vui mừng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!